Chương 32: (Vô Đề)

Editor: dzitconlonton

Hai tháng trước khi A Lê bị bệnh, Hồ An Hòa ra tay cứu giúp, Tiết Duyên vẫn ghi nhớ ân giúp đỡ này trong lòng, sau khi về đến nhà liền tính toán muốn đến cửa bái phỏng.

Để thể hiện thành ý, chàng còn cố ý lục lọi đáy hòm tìm ra một chiếc áo khoác màu xanh ngọc hơi mới, đã qua sử dụng, chất liệu sa tanh, có thêu hai cụm tre tươi tốt ở vạt áo và cổ tay áo, toàn bộ xiêm y đều tỏa ra mùi phong lưu.

Sau khi Tiết Duyên mặc vào rồi nhìn vào gương đi qua đi lui nửa ngày, nhưng không nhận ra đó là mình.

Cuộc sống bây giờ quá khác so với thời điểm đó, không những rèn luyện tâm tính, ngay cả khí chất cũng có sự thay đổi.

Xiêm y là xiêm y tốt, nhưng chúng phù hợp với Tiết Duyên lúc tuổi còn trẻ tùy ý mặc những trang phục đắt tiền, chứ không phải là nam tử hiện giờ có khí chất bình tĩnh.

Tiết Duyên sờ sờ chất liệu của chiếc áo dài mềm mại kia, làm gì cũng cảm thấy không cảm thấy thoải mái, nhưng trong nhà lại không có xiêm y khác, cũng chỉ có thể đi như vậy.

Lần trước, lúc nửa đêm đi lấy bao tải bọc Hồ An Hòa lại, lúc đi Tiết Duyên lại ngựa quen đường cũ, phủ nha là nơi phá án, đương nhiên không thể làm nơi tiếp khách, chàng đi cửa sau của Hồ gia.

Khi đi ngang qua phố Vĩnh An, chàng nhớ lại Hồ An Hòa thích viết chữ và vẽ tranh, rẽ vào một cửa hàng mua một bộ văn phòng tứ bảo.

Khi đến cửa thì đã giờ Thìn.

Nhớ lúc trước Hồ gia ở kinh thành cũng coi như là có máu mặt, Hồ Khôi Văn từng đảm nhiệm chức Thiếu khanh của Quang Lộc tự, là chánh ngũ phẩm không lớn cũng không nhỏ.

Hồ An Hòa khi còn nhỏ cũng là một nhân tài, đọc sách rất giỏi, mười ba tuổi đã thi đỗ tú tài, hắn là nhi tử duy nhất của Hồ gia, lại nhất tao nhã nhì tuấn tú, tính tình thì hiền lành, xuất khẩu thành thơ, coi như là một món hàng được săn cướp trong giới quý nữ ở kinh thành.

Người ta hay nói sau này Hồ An Hòa nhất định có thể thành nhân tài, nói không chừng có thể làm đại quan, có thể mạnh hơn cha hắn rất nhiều.

Năm Hồ An Hòa mười bốn tuổi, con gái út của gia đình chủ sự Hộ Bộ Giang coi trọng hắn, cha mẹ hai nhà đã nhìn nhau, cảm thấy hai đứa nhỏ rất phù hợp, nên đã quyết định đính hôn.

Trong ấn tượng của Tiết Duyên, chàng mơ hồ cảm thấy, đó hình như là đỉnh cao của cuộc đời Hồ An Hòa.

Tuy nhiên, cảnh đẹp thì không kéo dài.

Hồ Khôi Văn vốn là người yêu tiền, thông gia lại là chưởng quản thuế của quốc gia, nếu lúc đó không có tham vọng, Hồ Khôi Văn còn có thể an phận, nhưng hiện tại tiền đã đưa đến dưới mũi, nếu ông không nhận, vậy ông không phải là Hồ Khôi Văn.

Sau khi qua lại như vậy, Hồ Khôi Văn và Giang chủ sự liền bắt tay nhau, phạm một số sai lầm về nguyên tắc.

Nhưng không khéo gặp được lão hoàng đế Tân Thiên, tân đế đăng cơ, tân hoàng nhậm chức tức giận, điều tra lại vụ tham ô lậu thuế, Hồ Khôi Văn xui xẻo thành con dê bị tế.

Nhưng cũng may, lá gan của ông không lớn lắm, liên quan đến chuyện tiền tài mà cũng chỉ có mấy trăm lượng mà thôi, không cần chặt đầu xét nhà.

Nếu việc này đặt ở trên người khác, triều thần cầu tình lẫn nhau, sau đó bổ sung bạc bị thiếu, Hoàng đế mở một mắt nhắm một mắt cũng cho qua.

Nhưng Hồ Khôi Văn thật sự quá keo kiệt, trong triều đình không có bao nhiêu người thích ông, thậm chí không có người nào thay ông nói chuyện, hoàng đế tức giận, trực tiếp giáng chức quan của ông, sung quân đến chỗ nào không biết.

Giang chủ sự thì khác, ông ta dẻo miệng, lại muốn tặng lễ, cuối cùng Hồ gia bị đuổi ra khỏi kinh thành, mà ông ta toàn thân chẳng bị gì, lông tóc không bị thương.

Nhưng Giang chủ sự coi như là một người có lương tâm, ông ta không từ hôn Hồ gia đang liên tiếp gặp họa, lúc Hồ An Hòa cưỡi xe ngựa rời kinh, tiểu nữ nhi Giang gia Giang Ngọc Dung còn tới đưa tiễn mấy dặm đường, nước mắt rơi xuống đường, trở thành đoạn giai thoại.

Tiết Duyên không tính là hiểu biết nhiều về Hồ An Hòa, chàng biết những tin tức nhỏ này là do một đám công tử ăn chơi táng trác nói chuyện phiếm sau khi ăn uống no nê.

Lúc ấy, chàng nhìn cảnh đêm mênh mông trên đường Trường An, cười nói một câu "Thú vị".

Nhưng không nghĩ rằng Hồ gia nghèo túng thế mà sau hai tháng rời kinh, Tiết gia cũng sụp đổ.

Hiện tại, Tiết Duyên đang đứng ở hậu viện cửa phủ nha, nhìn đại môn xám xịt kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

"Vật thị nhân phi sự sự hưu, dục ngữ lệ tiên lưu." [1]

Cụm từ này trước đây nghe có vẻ giả tạo, nhưng sau khi thật sự hiểu ra mới thấy thấm thía.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!