Editor: dzitconlonton
Bây giờ là tháng 7, thời điểm nóng nhất trong năm, so với Thiếu Lương, Lũng huyện mát mẻ hơn nhiều, nhưng trên đường phố vẫn có thể thấy một số trẻ em chỉ mặc q**n l*t, chạy nhảy tung tăng.
Về đến nhà đã là hoàng hôn, hoàng hôn nhuộm đỏ một nửa bầu trời, hầu hết mọi người đang nấu bữa tối, trời không có gió, khói bếp bốc lên một đường thẳng, lượn lờ lan vào không khí.
Đi trong ngõ nhỏ, hai bên là tường đất loang lổ, mũi ngửi thấy mùi khói khét của những quả bắp cháy.
Mọi thứ đều quá quen thuộc.
Tiết Duyên nắm tay A Lê, dẫn nàng vòng qua một vũng nước nhỏ phía trước, có lẽ cách đây không lâu nơi này cũng đã từng mưa, xung quanh vũng nước hơi lầy lội, phía trên có rất nhiều con muỗi nhỏ đang bay.
Có lẽ vì muốn về quê hương, A Lê nhìn thấy cửa viện gần trong gang tấc, sự phấn khích ban đầu dần nguội lạnh, thay vào đó là sự sợ hãi.
Nàng hơi sợ Phùng thị sẽ thất vọng.
A Lê đứng lại, ngón tay nàng túm lấy vạt áo, luống cuống nhìn Tiết Duyên, không dám đi về phía trước.
Tiết Duyên cụp mắt, cười sờ sờ hai má nàng, hỏi, "Sao vậy, không phải nàng rất nhớ nội sao?"
Bây giờ họ không cần phải viết, miễn là Tiết Duyên nói từ từ thì A Lê có thể phân biệt được những gì chàng nói từ đôi môi của chàng.
Nàng gật đầu, lại nói, "Nhưng..."
Tiết Duyên che môi nàng, nói, "Nhưng nhị cái gì, nội gặp lại nàng nhất định cũng sẽ rất vui đấy, đợi lát nữa về đến nhà, nàng đừng cứ ngơ ngác, nhớ gọi nội đấy."
A Lê chớp mắt mấy cái, lại nói, "Nhưng mà..."
Tiết Duyên "chậc" một tiếng, búng gáy nàng một cái, "Không cho phép nhưng nhị." Chàng nhét tay nải vào lòng A Lê, rồi vòng ra sau lưng nàng, đặt hai tay lên vai nàng, đẩy A Lê đi về phía trước.
Ven đường có tiểu hài tử nhìn thấy tư thế kỳ quái như vậy của bọn họ, cùng vây quanh cười ha ha, tâm trạng Tiết Duyên sung sướng, vươn ngón tay ra phía trước khều khều cằm A Lê, chọc cho nàng cười lên.
Trước cửa nhà Tiết gia có một khoảng đất trống rộng một bước, Phùng thị rải vài hạt giống hoa hồng, vốn không ôm hy vọng chúng nó có thể sống sót nhưng bây giờ có vẻ như chúng đang phát triển rất tốt.
Từng đoá hoa màu đỏ thẫm, dáng vẻ kiều diễm ướt át, phú quý mà hạnh phúc.
Cửa viện mở hé, gà vịt ở đi lung tung trong sân.
Bây giờ là thời điểm tốt, có nhiều hạt cỏ trên mặt đất, A Lê nhìn những con gà mái mập mạp, cảm thấy chúng nó hình như mập hơn rất nhiều so với lúc nàng đi.
Phùng thị ngồi xổm ở cửa phòng bếp, đang rửa rau hẹ, A Hoàng ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân bà, đầu cứ gặm củ cải từng chút một.
A Lê đứng ở bên ngoài tường rào, không nói gì mà nhìn hết mọi thứ, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng vừa chua vừa đau, bọn họ chỉ đi được hai tháng, nhưng nàng lại cảm thấy giống như đã rời khỏi nhà một hai năm.
Phùng thị trông có vẻ già hơn so với lúc đó, tóc bạc hai bên thái dương hình như nhiều hơn, ngay cả đường cong của lưng cũng cong hơn một chút.
A Lê nghĩ, mấy ngày bọn họ vắng mặt, nội nhất định rất cô đơn.
Bà không hề nhận ra có người đang tiến vào, vẫn đang chà xát bùn trên rễ rau hẹ, vừa vỡ vụn nói chuyện với A Hoàng.
Phùng thị nói, "Thỏ con à, mày nói xem, khi nào hai đứa nhỏ mới về đây? Đi khoảng thời gian dài như vậy, mỗi ngày ta ngủ không ngon giấc, nhớ bọn họ quá, sợ bọn họ xảy ra chuyện gì."
Bà thở dài, lại nói, "Tiết Duyên tính tình xấu xa, làm việc lại dựa theo cảm xúc, ta chỉ sợ đến lúc đó thằng bé không kiềm được tính tình của mình, rồi sẽ gây họa.
Cũng không biết bệnh của A Lê có tốt hơn chưa, Tiết Duyên đối xử với con bé có được không, bạc có đủ tiêu không.
Chắc chắn là không đủ rồi, ít tiền như thế, đi đường còn khó nữa là, nếu biết sớm, ta sẽ đi tìm người ta mượn một ít, người ta hay nói nhà nghèo nhiều ngã, hai đứa còn nhỏ chưa làm nên chuyện, không có tiền thì làm sao mà làm được."
A Hoàng không gặm củ cải nữa, ngửa đầu nghe Phùng thị nói, Phùng thị véo lỗ tai nó, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!