Chương 25: (Vô Đề)

Editor: dzitconlonton

Đến Ninh An đã vào sáng thứ tư, trời vừa tờ mờ sáng.

Con ngựa lái xe đã lớn tuổi, không chịu nổi hành trình dài như vậy, vì vậy hai chân nó đã mềm nhũn gần như quỳ xuống ngay khi vừa đến cửa thành.

Cỗ xe lắc lư mãnh liệt hai cái, A Lê hoảng sợ, nhưng được Tiết Duyên ôm vào lòng nên không có gì đáng ngại.

Sương sớm còn chưa tan, trời còn hơi lạnh, Tiết Duyên chỉnh lại cổ áo A Lê, dẫn nàng xuống xe.

Xa phu cau mày đánh giá con ngựa đang thở hồng hộc, lắc đầu nói, "Con ngựa này có lẽ là xong rồi, không nghỉ thì mấy ngày nữa sẽ không đi được.

Tiết công tử, ta sợ là không thể đưa hai vị ngài đi lộ trình kế tiếp, mong các ngài bảo trọng vậy."

Tiết Duyên vốn đã đoán trước, vẻ mặt chàng bình tĩnh, nói một câu, "Làm phiền rồi, giúp ta nói một tiếng với Hồ công tử, đợi ta trở về, tất sẽ đến cửa cảm tạ."

Xa phu đáp một tiếng, Tiết Duyên nhìn sắc trời, cũng không dừng lại nữa, dẫn A Lê đi vào thành.

Liên tiếp bôn ba mấy ngày nay, ban ngày chạy đi, buổi tối chỉ có thể tìm một khách đi3m để nghỉ ngơi một lát, Tiết Duyên lo lắng cho A Lê, liếc mắt một cái cũng không dám rời đi, chỉ dám ăn cơm vội vàng mấy ngụm, càng không rảnh để đi tắm.

Chàng xưa nay sạch sẽ, nhưng bây giờ xiêm y đã nhăn nhúm, mặt mày đầy râu, nghèo túng không giống chàng.

Cổng thành đã mở, trên đường vào thành tấp nập những hộ nông dân gánh gánh đi chợ sớm, có người mang rau nhà mình trồng, có khi là bánh bao bánh mì làm xong, có rất nhiều người mang hai con gà sống.

Có rất nhiều tiếng ồn trên đường đi, không khí ngột ngạt.

Tiết Duyên vốn định cõng A Lê đi, nhưng nàng lắc đầu cự tuyệt, chàng bất đắc dĩ, chỉ có thể vòng tay ôm lấy A Lê, dùng xiêm y bao quanh nàng rồi từ từ tiến về phía trước.

Đi ngang qua một cửa hàng hoành thánh ở giữa, Tiết Duyên mua một chén, khẩu vị của A Lê vẫn không tốt, sau vài lần chọc vài cái thì ăn không nổi, Tiết Duyên dỗ nàng uống thêm nửa chén canh, sau đó cho phần còn lại hoành tháng vào miệng.

Ăn cơm xong, cho A Lê ngồi nghỉ chân, rồi mới vẫy tay bảo chủ quán tính tiền.

Trong cả bữa cơm, chàng vẫn nhíu mày, chỉ hơi thả lỏng khi đối mặt với A Lê.

Trước kia, Tiết Duyên không thích cười nhiều, nhưng không có như hôm nay, có thể đọc ra sự nôn nóng bất an của chàng từ trong ánh mắt.

A Lê thấy sắc mặt chàng không tốt, cắn cắn môi, nhẹ giọng hỏi, "Tiết Duyên, có phải chàng có chỗ nào không thoải mái không?"

Nghe vậy, Tiết Duyên sửng sốt một chút, chàng nhận ra được tâm trạng căng thẳng của mình đã ảnh hưởng đến A Lê, cố ý thả lỏng, mở rộng bả vai, sau đó nhếch lên một nụ cười, kéo tay nàng viết trên lòng bàn tay, "Ngươi xem đi, không phải ta rất tốt sao?"

Từ khi A Lê bị bệnh, bọn họ đã luôn luôn trao đổi như vậy, ban đầu có chút khó khăn, về sau đã tốt hơn rất nhiều.

Viết từng nét như vậy, tuy rằng hơi chậm nhưng sẽ khiến người ta cảm thấy an tâm.

Dường như thời gian cũng trôi chậm lại, đang chờ bọn họ.

A Lê đọc ra ý của Tiết Duyên, phồng miệng, cũng nở nụ cười.

Nhìn thấy ánh mắt cong cong của nàng, Tiết Duyên bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, chàng ôm vai A Lê, dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo, nói, "Đi thôi."

Chàng biết A Lê không nghe thấy, nhưng vẫn không nhịn được mà nói chuyện với nàng.

Có lẽ là vì trong lòng chàng còn sót lại chút hy vọng, A Lê chỉ là tạm thời bị điếc, nói không chừng lát nữa sẽ nghe thấy, sẽ vui vẻ kéo tay chàng nói, "Tiết Duyên, chúng ta về nhà."

Tiết Duyên nghĩ rằng nếu như thật sự có một khoảnh khắc như vậy, chàng sẽ sẵn sàng dùng mười năm thọ mệnh để đổi lấy nó.

Hồi Xuân Đường ở ngay góc phố, ánh ban mai mờ ảo, tiểu nhị đang nhón gót tháo tấm bảng chắn cửa sổ.

Dưới mái hiên có những chữ sơn mài bằng gỗ, có chút ánh sáng hắt vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!