Chuyện Lý Ngân mang thai ngày tiếp theo liền được chứng thực.
Khi A Hạnh nghe được tin Lý Ngân mang thai từ công tử Hồ gia còn bán tín bán nghi cho nên cũng chưa nói với ai, định đi trước tiên đi đến Hồ phủ hỏi rõ tỷ tỷ mọi chuyện sau đó mới báo lại cho phụ thân. Lúc nàng đang chuẩn bị đi Hồ phủ, nha đầu Tiểu Hoàn trong viện của Lý Ngân đã tìm tới cửa đem chuyện tỷ tỷ mang thai nói cho nàng biết.
" Khi tôi nhận được tin vốn đã định tới nói cho cô nương biết nhưng vì mấy ngày nay trong viện bận rộn, chút thời gian cũng không có. Thứ hai tôi cũng không thể tùy ý ra cửa, hôm nay cũng là theo chân bà tử đi mua đồ mới có được cơ hội này, vội đến báo tin vui cho cô nương."
A Hạnh nghe nàng nói chuyện này thì cám ơn liên tục, lại hỏi nàng tình hình hiện tại của Lý Ngân.
Tiểu Hoàn nói: "Di nương hiện tại rất tốt. Lão gia hết sức vui mừng, thưởng cho di nương không ít đồ tốt. Phu nhân cũng sắp xếp một mụ mụ có kinh nghiệm đến chăm sóc. Di nương cũng thường hay nhớ tới cô nương."
Trong lòng A Hạnh vừa mừng vừa lo. Mừng là vì một khi có con địa vị A Ngân ở Hồ gia sẽ vững chắc hơn, cuộc sống tốt hơn một chút, lo là vì không biết hài tử của nàng có thể bình an ra đời hay không. Nhưng Hồ phu nhân đã có con nối dõi, cũng sẽ không quá đề phòng Lý Ngân. Hơn nữa Lý Ngân luôn cẩn thận dè dặt, sẽ không có chuyện gì mới đúng.
Tiểu Hoàn không thể ở lâu, nói xong tính rời đi. A Hạnh lại nhét cho nàng chút bạc vụn. Tiểu Hoàn thấy lại có bạc trong lòng mừng rỡ, cười híp mắt nhận lấy hài lòng rời đi.
Buổi trưa lúc đưa cơm cho cha, A Hạnh đem tin tức tốt này nói cho Lý Nhuận Phúc. Lý Nhuận Phúc nghe nói mình sẽ làm ông ngoại tất nhiên cao hứng liền dặn dò con gái ngày mai đến Hồ phủ thăm Lý Ngân.
A Hạnh thấy cha hơn ba mươi tuổi đã trở thành ông người ta, nhớ tới kiếp trước mình 25 tuổi mới kết hôn, lúc 26 chết đi còn chưa có một đứa con nữa, không khỏi cảm thán cổ nhân cưới sớm đẻ sớm.
Sau khi ăn cơm trưa xong, A Hạnh lấy ra một đôi bao hở ngón tay bằng da tốn cả đêm để làm. Mặc dù đường kim mũi chỉ không khéo léo nhưng nàng đã dụng tâm mà làm, rất bền.
Nàng cầm tay cha, tháo băng vải xuống. So với hôm qua thì vết phồng đã nghiêm trọng hơn, có chỗ còn rướm máu. A Hạnh nhìn mà lòng lòng chua xót. Nàng cúi đầu, lặng lẽ dùng nước nóng rửa sạch tay của cha sau đó đắp chút thuốc trị thương, quấn một tấm vải mỏng sạch, cuối cùng đeo bao da vào tay.
Sau khi nàng làm xong tất cả ngẩng đầu nhìn phụ thân nói: "Cha, đeo cái bao tay da này vào tay sẽ không bị đau như trước nữa."
Lý Nhuận Phúc nhìn cái bao da trên tay, kích thước vừa vặn, chỉ che một nửa ngón tay, năm đầu ngón tay lộ ra, như vậy hoạt động cũng không bị hạn chế, mà cái bao tay da này lại che kín đúng ngay vị trí ma sát với dây cương. Mặc dù làm không phải quá khéo léo nhưng mà phần tâm ý này vẫn rất tinh tế.
" A Hạnh, đây là con làm?" Giọng nói của Lý Nhuận Phúc đầy niềm vui.
A Hạnh cười gật đầu: "Chỉ là làm không tốt lắm, Tiểu Hỉ còn cười con!"
"Làm gì có, rất tốt, rất tốt." Lý Nhuận Phúc nhìn bao tay, luôn miệng nói, đối với sự hiếu thuận của con gái rất vui vẻ.
Sau giờ ngọ, người đi trên đường lại dần dần nhiều lên, Lý Nhuận Phúc lau miệng sạch sẽ, đứng lên nói: "Được rồi, phải làm việc thôi." Nói xong, dắt ngựa đến, ngồi lên xe rồi cao giọng rao to...
* * *
Ngày tiếp theo A Hạnh dậy sớm chuẩn bị đến Hồ phủ.
Trên tủ quần áo có gắn một chiếc gương, trong gương phản chiếu gương mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần của nàng. Trong hộc tủ còn để một cái hộp tinh xảo nhỏ, bên trong đựng chút son phấn. Những thứ này là ngày đầu tiên cha đánh xe khi về mua tặng cho nàng. Còn nói nàng lớn như vậy cần phải biết ăn mặc một chút.
A Hạnh mở hộp phấn ra, một làn khí nồng đập phả vào mặt. A Hạnh tò mò nhìn hộp phấn trên tay, chất phấn ở thời đại này không quá mịn, chỉ sợ là cũng dễ dàng bị trôi mất, không phải là hàng tốt. A Hạnh lại mở một hộp phấn lông mày, đen sẫm như than, dùng một cây bút nhỏ để vẽ. Mà màu son thì đỏ rực. Nếu dùng những thứ này bôi lên mặt, lên môi, có khi khuôn mặt sẽ nhìn như đít khỉ.
A Hạnh cười cười, hảo ý của cha nàng xin nhận nhưng nàng cũng không có dũng khí đem những thứ này đánh lên mặt. Nàng nhìn phấn trắng lại nhìn phấn lông mày một chút, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Lấy ra ít phấn trắng trộn chung với ít phấn lông mày, sau đó bôi lên trên mặt, so với tro đen kia dường như tốt hơn nhiều, hơn nữa cũng tương đối thoải mái. Phát hiện này làm cho A Hạnh rất vui vẻ, nói thật, đem những thứ tro kia bôi trên mặt vẫn có chút ghê tởm.
A Hạnh bôi lên da trên người một chút, ở trước gương kiểm tra lại một lượt cảm thấy không có vấn đề mới thay y phục, ngồi xe ngựa của phụ thân đến gần Hồ gia thì xuống xe. A Hạnh cảm thán, có xe ngồi vừa tiện vừa tiết kiệm thời gian, đối với chuyện làm ăn này rất có lòng tin!
A Hạnh vẫn từ cửa hông tiến vào. Lần này vừa nói ra mình là thân thích của Tứ di nương, sắc mặt của tên gác cửa lập tức thay đổi, khuôn mặt tươi cười, cúi người chào đón, cực kỳ nịnh bợ, so với sự lạnh lùng khinh bỉ lần trước hoàn toàn bất đồng.
A Hạnh nhíu mày, giỏi cho một tên nô tài, biết tỷ tỷ mang thai, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ! Nhưng tỷ ấy chỉ là một di nương mà thôi, cho dù mang thai cũng không biết nam hay nữ, một tên gác cửa như hắn có cần phải làm phải làm tới như vậy không?
Lòng A Hạnh tràn đầy nghi ngờ.
Lần này không cần A Hạnh mở miệng, tên gác cửa đã chủ động gọi một bà tử dẫn đường, lúc nói chuyện dáng vẻ rất cung kính, khiến cho A Hạnh vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ Lý Ngân rất được sủng ái? A Hạnh cũng không nghĩ nhiều liền đi theo bà tử đi vào.
Hồ gia trải qua một mùa đông vắng lặng rồi mùa xuân đến. Trên con đường trải đá xanh, những cái cây nhỏ cũng lộ ra những chiếc nụ xanh biếc. Tối hôm qua có một cơn mưa nhỏ, lá cây cũng được rửa sạch bóng, trên lá cây vẫn còn đọng nước, dưới ánh nắng mặt trời, óng ánh tỏa ra bốn phía rất là chói mắt.
Hành lang uốn khúc trồng nhiều cây hoa đào. Bây giờ chính là thời điểm rực rỡ nhất, nụ hoa trắng mịn hồng hào, gió thổi qua cánh hoa rụng như mưa, làm cho người ta không muốn rời mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!