Editor: CO6TINY🍀
Nhiếp Tử Hàng mở cửa để đối phương tự đi.
Ngoảnh lại, nhìn thấy Alpha ngủ say đến nỗi tóc tai dựng đứng vểnh cả lên trời, đang xấu hổ đi giày vào lại.
Thấy Nhiếp Tử Hàng nhìn sang, cả người y đều cứng đờ, vội vã cúi gằm đầu xuống.
"Nhiếp tiên sinh."
Nhiếp Tử Hàng dùng đầu ngón tay lướt qua mái tóc hơi nhếch lên của y, nhẹ nhàng ấn xuống, hỏi: "Nghe bao lâu rồi?"
Alpha vừa tỉnh lại, men rượu còn chưa tan hết, mắt vẫn phớt hồng như trước.
"Em vừa xuống lầu."
Nhiếp Tử Hàng cười nhạt nhìn y, không nói gì.
Dư Cảnh Hiên nuốt nước miếng, áy náy quay đi chỗ khác không dám nhìn hắn: "... Năm phút... ách, mười lăm... hai mươi lăm phút.... thì phải."
Nhiếp Tử Hàng phì cười.
Nửa tiếng trước hắn đã thấy góc áo trên lan can lầu hai, vốn tưởng đâu Dư Cảnh Hiên nhìn thấy hắn đang nói chuyện với người ta sẽ ngoan ngoãn trở về phòng đợi mình. Nào có ngờ, góc áo thấp thoáng kia vẫn chẳng xê dịch, kiên trì dán vào lan can ngốc tận 15 phút.
Hắn lặng lẽ đẩy nhanh tiến độ, nội trong mười phút đã hoàn thành xong tất cả những việc cần bàn, sau đó tiễn An Đồng ra cửa.
Trên đường tiễn người, đã nghe thấy tiếng bé Cá khe khẽ đi xuống lầu.
Lần trước ăn lẩu, Dư Cảnh Hiên đổ nguyên cả ụ giấm ra đấy, dùng ngăn cà chua Vân Hàm gọi nhúng thịt cho y, y cũng muốn lên án mình, chậc chậc chậc.
Hôm nay cùng Omega trò chuyện lâu thế kia, cuối cùng đối phương còn tỏ tình với mình, chả biết bé Cá nhà hắn chua lè thành dạng gì rồi.
Nhiếp Tử Hàng ôm lấy eo Alpha, cong môi hỏi y: "Dư Tiểu Hiên, có phải lại ghen rồi?"
Dư Cảnh Hiên cụp mắt, không nói.
Nhiếp Tử Hàng xấu xa véo nhẹ phần thịt mềm trên eo y, hai chân Alpha nhũn cả ra, cả người dựa hẳn vào tường.
Con ngươi còn phảng phất men rượu nhìn hắn lên án, tiếp đó lại bất an nhìn ra đằng sau.
Phòng khách trống trải không bóng người, ánh chiều tà nghiêng bóng đổ xuống bàn trà, phản chiếu sắc vàng ấm áp.
Cửa phòng ngủ tầng một không đóng chặt, tiếng ngáy của ba Nhiếp phập phồng lên xuống, kèm theo tiếng phim xì xào trên điện thoại cha Nhiếp.
Hai người Dư Cảnh Hiên và Nhiếp Tử Hàng, đứng ngay góc khuất chỗ cầu thang.
Mỗi một âm thanh bé tí đều được khuếch đại vô cùng.
Rõ ràng là mối quan hệ bạn đời đứng đắn, cũng được cha mẹ đồng ý, lại phải lén lút thập thò, như kiểu yêu đương vụng trộm, ngay dưới mí mắt phụ huynh thế này đây.
"Anh đừng... sẽ bị nhìn thấy..."
Dư Cảnh Hiên đẩy vai hắn, nhỏ giọng nói.
Nhiếp Tử Hàng lại không chịu, Dư Cảnh Hiên càng như thế, hắn lại càng muốn bắt nạt y.
Đang ở nhà mình nên không thể trắng trợn đòi hỏi được, chỉ không ngừng trêu ghẹo y cho đỡ cơn ghiền ấy mà.
Hắn đẩy người tới tận góc khuất cầu thang, ghé sát vào tai Alpha, cố ý thấp giọng thủ thỉ: "Ở chỗ này sẽ không bị nhìn thấy. Nhưng cục cưng này, em phải ngoan một chút, không thể phát ra tiếng động, biết không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!