Chương 6: (Vô Đề)

6.

Đáng chết thật, Trì Dã không hề đưa cho tôi thiệp mời!

Tôi đang định nhắn hỏi anh ta.

Thì Lâm Uyển bước đến cạnh tôi.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, trên tóc còn cài một chiếc kẹp tinh xảo.

Tôi nhận ra nhãn hiệu đó – chỉ là một chiếc kẹp bình thường thôi mà giá đã hơn 2000 tệ.

Cô ta chỉ cần đứng đó, đã như một con thiên nga trắng.

Còn tôi thì sao? Áo thun trắng, quần bò.

Thật là thảm hại.

Lâm Uyển liếc xéo tôi một cái, ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu:

"Sao? Tiệc sinh nhật của Trì Dã mà mày cũng định len lỏi vào à?"

"Tỉnh lại đi, đến rác rưởi người ta còn không cho mày nhặt."

[Thật muốn đấm chết Lâm Uyển, Lâm Nhiễm dù sao cũng là em gái cô ta mà, sao có thể độc miệng vậy được.]

[Cũng tại ba mẹ thiên vị, Lâm Uyển từ đầu đến chân toàn đồ hiệu, nuôi như công chúa, còn bé Nhiễm mỗi tháng được đúng 500 tệ tiền tiêu, giống như bố thí cho ăn xin vậy.]

[Đủ rồi, tôi thật sự thấy xót cho Lâm Nhiễm!]

Thật ra cũng không cần xót.

Tôi đã quen với kiểu sống này từ lâu rồi.

Năm tôi sáu tuổi, ba mẹ cùng lúc thất nghiệp, gia cảnh khó khăn, liền gửi tôi về quê sống với bà nội.

Mỗi năm chỉ gặp họ một lần.

Sau này kinh tế ổn định hơn, họ cũng chẳng có ý định đón tôi về.

Mãi đến khi tôi thi đậu vào trường cấp 3 tốt nhất thành phố, họ mới nhớ ra còn có một đứa con gái tên là tôi.

Rồi đưa tôi về nhà.

Buồn cười ở chỗ, trong nhà chẳng có lấy một căn phòng dành cho tôi.

Ba phòng một phòng khách.

Ba mẹ ngủ phòng chính, Lâm Uyển ngủ phòng phụ, còn phòng làm việc cũng được dọn dẹp thành phòng nhảy cho cô ta.

Tôi thì bị đẩy ra ban công, dựng tạm một chiếc giường đơn – đó là "chỗ nghỉ ngơi" của tôi.

Cũng may suốt 3 năm cấp 3 tôi ở ký túc xá, nên chẳng mấy khi về nhà.

Họ không quan tâm đến tôi, cũng chẳng để tâm tôi làm gì.

Tôi thi đậu Đại học A, cũng là do giáo viên chủ nhiệm thông báo cho họ mới biết.

Hôm đó, Lâm Uyển khóc cả đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!