4.
"Cái đó… em có thể giải thích…"
Chết rồi, đầu óc trống rỗng, nghĩ nhanh lên!
Dòng bình luận khẩn cấp nhảy ra cứu nguy:
[Khóc ngay! Giả vờ đáng thương!]
[Không không, lúc này phải phản khách thành chủ!]
[Thôi để tôi! Quan trọng nhất là khiến anh ta tin em thật sự thích anh ta, hãy đánh vào cảm xúc!]
Không còn thời gian để suy nghĩ, tôi quyết định dùng hết.
Thế là tôi rặn ra mấy giọt nước mắt, đưa tay ôm ngực giả vờ đau lòng:
"Anh biết vì sao em bán hoa không?
Vì mỗi lần nhìn thấy chúng, em lại nhớ đến anh."
"Anh đã từng nhìn món đồ mình thích đến mất ngủ thâu đêm chưa, Trì Dã? Anh không hiểu được đâu."
"Thay vì cứ ôm vật nhớ người, em thà tan nát cõi lòng rồi quay lưng rời đi.
Dù sao… anh cũng đâu có thích em."
Trì Dã rõ ràng khựng lại, trong mắt lộ ra chút hối hận, chút áy náy, và cả chút lời muốn nói lại thôi.
Nhưng ngay sau đó anh lập tức tỉnh táo lại:
"Khi em đang thất thần như vậy, vẫn còn thời gian đăng lên trang cá nhân và tường tỏ tình à?"
Chết tiệt!
Hôm qua mải mê gói hoa quá, quên mất không chặn anh ấy!
[Đúng là đời thường sinh động luôn rồi.]
[Thôi rồi! Trì Dã cũng là người thông minh lắm đó!]
[Làm sao bây giờ, quân sư? Tôi lo quá! Sinh nhật Trì Dã sắp tới, có thể kiếm thêm một mẻ lớn, Lâm Nhiễm nhất định phải được mời!]
Tôi xoay não nhanh như chớp.
Đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt ép ra, tránh ánh mắt anh:
"Em chỉ muốn bán hoa sớm một chút, để mua quà sinh nhật cho anh."
Trì Dã sững người, ánh nhìn sắc lạnh dần dịu lại.
Anh tin rồi.
Cuối cùng chỉ thở dài:
"Em như vậy, cần gì phải khổ thế chứ?"
[Trì Dã: Cũng tại tôi quá hấp dẫn, Lâm Nhiễm yêu tôi đến điên mất rồi.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!