27.
Vào mùa hè năm hai, tôi và Trì Dã chính thức bên nhau.
Sau đó, bình luận cũng biến mất, có lẽ với "truyện thanh xuân", ở bên nhau chính là đoạn kết.
Nhưng tôi lại tiếp tục viết tiếp phần hậu truyện của chính mình.
Tôi không phải vai chính, nhưng tôi đã nắm được ngòi bút.
Trương Trạch thành công rực rỡ với trò chơi mini, doanh thu một ngày đạt 20 triệu, ba tháng cán mốc 200 triệu.
Tôi là cổ đông lớn nhất, vốn thu hồi, còn lãi khủng.
Một đêm đếm tiền, tôi quyết định không chỉ ngồi chờ chia lợi nhuận nữa — tôi mở công ty, chính thức khởi nghiệp.
Trì Dã là mối quan hệ sẵn có, tôi không dại gì mà không tận dụng.
Tôi chẳng tin cái gọi là "phụ nữ phải độc lập không dựa vào đàn ông".
Tận dụng tài nguyên thông minh mới là đỉnh cao.
Tôi cùng Trì Dã tham dự các buổi tiệc, mở rộng quan hệ, lắng nghe thông tin nội bộ.
Tôn Hạo bùng nổ với sản phẩm đầu tay, tháng đầu đã vượt trăm triệu.
Tôi không vội rút vốn — và anh ấy đã không phụ lòng.
Năm thứ năm, một sản phẩm nữa lại thành công vang dội.
Công ty tôi đầu tư đủ ngành nghề, có thắng có thua, tổng thể vẫn lời.
Một lần tại tiệc công ty, thực tập sinh mới gọi tôi là "Tổng giám đốc Lâm", tôi bật cười khi nhớ về năm hai —
Cái ngày tôi vì nhặt được 999 bông hồng mà mừng như điên.
Còn ba mẹ tôi lại… một lần nữa thất nghiệp.
Ba đến công ty tôi phỏng vấn làm bảo vệ.
Mẹ đến xin làm tạp vụ.
Tôi không nhận.
Lâm Uyển thì ngã trong một lần tranh vị trí center, gãy chân, không thể múa nữa.
Nhưng những chuyện đó… đã không còn liên quan đến tôi.
Bà nội sống cùng tôi trong biệt thự, nghe nói chuyện, chỉ cười lạnh:
"Bây giờ hối hận thì sao? Lúc trước sao không nghĩ?"
Rồi kéo tôi đi xem mấy gốc cà chua mới trồng.
Tôi từng tưởng tượng biết bao cảnh "báo thù thành công",
Nhưng khi ngày đó đến, tôi lại thấy — chán chẳng buồn ngó.
Giống như nhìn trúng số trên một tấm vé đã quá hạn — chẳng buồn đối chiếu nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!