20.
Thật ra… tôi đã rất nghiêm túc rồi mà.
Mỗi lần mở khung chat với Trì Dã, tôi đều nhớ lại hôm nay lúc gặp anh ấy trông thế nào.
Tôi sẽ mong chờ anh ấy sẽ trả lời ra sao.
Tôi còn tham khảo lời "quân sư" dạy, cố vắt óc suy nghĩ câu từ, để vừa để lại ấn tượng, lại không khiến anh thấy phiền.
Tôi đã cố gắng lắm rồi đấy.
Đến mức chỉ cần một ngày không gặp Trì Dã là lòng tôi bồn chồn, lo lắng.
Và chỉ cần một câu trả lời của anh, tôi có thể lăn lộn trên giường như một con giun xoắn quẩy.
Hôm đó, Trương Trạch bận việc tốt nghiệp, mời tôi đi ăn trưa ở căn
-tin.
Tiện thể bảo tôi test thử mô hình game mới.
Tôi cầm điện thoại anh ấy, anh đứng bên cạnh, cúi đầu giảng giải từng chi tiết.
Nhưng tôi cứ cảm thấy có ánh mắt nóng rực đang dán chặt vào mình.
Ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn rực lửa của Trì Dã.
Anh đã bước tới một bước rồi, lại quay ngoắt đi.
[Xong rồi, giận dỗi kiểu kiêu ngạo, loại khó dỗ nhất đấy!]
[Trì Dã: À, thì ra tôi chỉ là phương án dự phòng của cô, là lựa chọn E không quan trọng, chỉ là nam phụ mờ nhạt thôi đúng không?]
[Mau đuổi theo đi! Chậm chút nữa Trì · tiểu công chúa · Dã là vỡ trận đấy!]
[Đừng lo~ Bề ngoài là quay đi, nhưng bước chân thì chậm như con lười, rõ là đang chờ bé Nhiễm đuổi theo mà!]
Tôi quả thật cũng sốt ruột, đeo balô vào rồi chạy theo luôn.
Ra đến lối nhỏ không người, Trì Dã đột ngột dừng lại, tôi suýt nữa đâm sầm vào.
Tôi bước đến trước mặt anh:
"Trì Dã, anh sao vậy?"
[Còn sao nữa? Ghen chứ gì!]
[Vừa nãy ánh mắt anh ấy như muốn bắn ra lửa luôn rồi.]
[Phát hoả rồi á? Ở đâu? Trong… quần?]
[Im đi, nhỏ vàng kia, em nghĩ gì vậy hả?]
Anh không nói lời nào, gương mặt lạnh tanh.
Tôi giải thích:
"Đó là đàn anh em quen, em đang test game anh ấy làm, giúp góp ý thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!