2.
Khi người ta hoang mang, thường sẽ giả vờ mình rất bận.
Nghe tôi nói xong,
Trì Dã đầu tiên là mím môi, rồi sờ sờ mũi, ánh mắt đảo loạn.
Sắc đỏ trên mặt lan tới tận vành tai.
Sau đó anh nghiêm túc từ chối tôi:
"Xin lỗi, Lâm Nhiễm, hôm nay anh mới quen em, không thể đồng ý lời tỏ tình này."
Cũng nằm trong dự đoán.
Bình luận bắt đầu hiện lên:
[Tưởng Trì Dã sẽ vì giận dỗi Lâm Uyển mà gật đầu với Lâm Nhiễm cơ.]
[Không ngờ tam quan của ảnh lại vững như vậy.]
[Không sao đâu em gái à, tuy ảnh từ chối em, nhưng chắc chắn đã nhớ em rồi!]
[Vậy nên giờ em giả vờ đáng thương, nói em muốn lấy hoa làm kỷ niệm, vừa hợp tình hợp lý, lại tiện tay lấy luôn.]
Ý kiến hay đấy!
Tôi cụp mắt xuống:
"Trì Dã, em đã thích anh suốt hai năm rồi, không ngờ người anh thích lại là chị gái em."
"Hôm nay chúng ta đều là người thất tình."
"Nói đến buồn, bó hoa kia… anh còn cần không? Dính chút hơi thở của anh, em muốn mang về làm kỷ niệm."
Trì Dã dù sao cũng là thiếu gia được dạy dỗ đàng hoàng.
Thấy tôi sắp khóc đến nơi, anh khẽ thở dài:
"Haizz, em… em thật sự thích anh đến vậy à?"
Tôi gật đầu:
"Vâng."
"Nhưng… cái đó…" Anh bắt đầu lắp bắp, "Thôi được rồi, em muốn thì cứ mang đi."
[Trì Dã: Trời ơi, đến cả hoa tôi không cần cô ấy cũng muốn nhặt về, chắc chắn là yêu tôi đến điên rồi.]
[Nhìn như thở dài, thực chất là bắt đầu tự đắm chìm trong sự hấp dẫn của chính mình.]
Vừa bước đi được mấy bước, Trì Dã lại quay lại:
"Bó hoa to quá, hay là để anh gọi người giúp em mang?"
Có chuyện tốt thế này sao?
Tôi kìm nén niềm vui, ngoài mặt vẫn bình thản:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!