Chương 67: (Vô Đề)

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

'GHI ÂM RỒI GỬI CHO EM!'

***

Dứt lời, Kiều Mộ lập tức rời khỏi vòng ôm của anh, nhanh chóng đứng lên, cong cong đôi mày. Cô nhìn anh, cười bảo: "Anh cũng có thể không viết, không cần làm khó mình!"

Tiêu Trì bắt hụt, động tới miệng vết thương sau lưng, tức thì hít vào một hơi, dứt khoát tranh thủ cơ hội tỏ ra yếu ớt: "Hay em đổi cách khác đi?"

Chắc cô chưa đọc bản kiểm điểm Quan Công mới đưa ban nãy, bằng không nhất định sẽ chẳng có phản ứng thế này... Nghĩ vậy, hàng lông mày bỗng chốc giãn ra, anh cuộn đầu lưỡi đá vào một bên hàm, chăm chú nhìn cô, đôi con ngươi sâu thẳm thấp thoáng nhiều thêm ánh cười.

Kiều Mộ quăng cho anh một cái nhìn 'đương nhiên là không được'. Kế tiếp cô lại chậm rãi cúi xuống, đặt hai tay lên vai Tiêu trì, bất ngờ cắn vành tai anh một phát, "Viết cho tử tế, dưỡng thương cho tử tế!"

Lần này, Tiêu Trì 'hành động' cực kì mau lẹ, tay phải tóm lấy cánh tay Kiều Mộ, kéo cô qua. Lòng bàn tay thô ráp dạo chơi trên eo cô. Anh thấp đầu ghé bên tai cô thì thầm: "Viết trên người em, anh có thể vừa viết vừa sửa đến khi em hài lòng mới thôi..."

Tim Kiều Mộ đập rộn, ai dè anh đột nhiên buông ra, thu nắm tay che miệng khẽ ho húng hắng: "Sếp phó Lương đến..."

Đến đúng lúc thật... Kiều Mộ thầm mắng, đoạn ung dung đứng dậy. Gò má râm ran nóng lên, cô ngoảnh đầu nhìn cục phó Lương đã vào cửa, cùng với... mấy vị lãnh đạo lạ mặt khác.

Họ đều trạc tuổi sếp phó Lương, không mặc đồng phục nên chẳng thể phân biệt cấp bậc.

"Chú Lương ạ!" Kiều Mộ cất lời chào hỏi, sau đó biết ý lùi lại.

Cục phó Lương mỉm cười xua tay, quay sang nhiệt tình giới thiệu Tiêu Trì và mấy vị kia: "Tiêu Trì, giới thiệu với cậu, đây là mấy anh em phụ trách chuyên án của các tỉnh tới tìm hiểu về vụ án liên quan đến Sang Thiên."

Kiều Mộ sẽ sàng lui về sau, hơi nhếch khóe miệng. Cô vẫy tay với Tiêu Trì mặt mũi đen thui, lặng lẽ dùng khẩu hình nói: "Nghỉ ngơi cho tốt!"

Đến cửa, cô dừng bước, cố ý đằng hắng một tiếng, rồi chào tạm biệt cục phó Lương một cách rất tự nhiên.

Sếp phó Lương ngoảnh đầu, nở nụ cười áy náy với cô, đáy mắt dạt dào niềm vui và nhẹ nhõm.

Kiều Mộ quay gót rời khỏi phòng bệnh, vừa vặn gặp lão Lục với Trương Dương ra khỏi thang máy. Cô gọi cậu ta lại: "Lão Lục, cậu dẫn em ấy đi ăn cơm. Tôi về Nhân Tế Đường trước! Mấy hôm nay vất vả cho các cậu, chăm sóc Tiêu Trì cẩn thận nhé!"

Thấy mặt mày cô dường như còn phảng phất ý cười, lão Lục cười hì hì gật gật đầu, khoác vai Trương Dương nhấn nút đợi thang máy.

Ba người cùng xuống dưới lầu. Kiều Mộ đi thẳng ra xe Hứa Thanh San, rời khỏi bệnh viện không mang theo tí tẹo lưu luyến.

Hứa Thanh San lái xe, chẳng hỏi gì hết. Cô nàng rầu rĩ ca cẩm một hồi, rồi đột nhiên đề nghị đi ăn lẩu.

"Nóng thế này, mày không hâm đấy chứ?" Kiều Mộ giật nảy, hôm nay nhiệt độ cao nhất lên đến gần 39 độ, thời tiết như vậy mà ăn lẩu quá là tra tấn.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng "Về nhà vậy! Tuy tao chả muốn về tí nào!" Hứa Thanh San ảo não há miệng thở phù: "Mày bảo sao tao nhọ thế, khó khăn lắm mới gặp được người đàn ông định mệnh, kết quả đã chẳng phải kẻ tốt đẹp thì thôi, lại còn thành anh nuôi. Cũng chả biết bố mẹ tao nghĩ sao nữa."

"Nhận chính thức hay nói miệng?" Kiều Mộ nhịn cười, không hề thông cảm, cho cô nàng đoán bừa đi.

"Nói miệng thì tính làm gì! Bữa cơm lần trước, bố tao đùa bảo làm con rể thì không được, làm con trai còn tạm được." Hứa Thanh San rùng mình nổi hết cả da gà da vịt, ca thán tiếp: "Cái tên Bành Văn Tu khốn kiếp kia lại cho là thật, hôm qua lấy xe về liền đưa đến quán rượu luôn, hôm nay còn muốn đến nhà chính thức nhận bố nuôi."

Nụ cười đong đầy trong mắt, Kiều Mộ đồng ý với đề nghị đi ăn lẩu.

Lâm Châu có rất nhiều nhà hàng lẩu, lẩu Tứ Xuyên, lẩu Thành Đô, lẩu Trùng Khánh, lẩu của vùng Lâm Châu, và cả những quán mới mở mấy năm gần đây xưng là quán lẩu kiểu mới.

Hứa Thanh San chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một quán lẩu Lâm Châu, ăn lẩu hải sản.

Đỗ xe đi xuống, Kiều Mộ đứng cạnh chiếc xe, nhàn nhã nhìn biển số ba con 3 (333). Cô không nhịn nổi, thầm bổ sung thêm hai con số 2 nữa đằng trước, hợp rơ với khí chất của cô nàng Hứa Thanh San quá còn gì*.

(*22333 , trong ngôn ngữ chat nó có nghĩa là cười 'ha ha ha ha ha')

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!