Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'MÓN QUÀ NÀY ĐỘC ĐÁO LẮM!'
***
Kiều Mộ ngả đầu, gối lên vai Tiêu Trì, nụ cười đong đầy trong mắt: "Hàng còn chưa xé niêm phong, không biết có phải hàng chuẩn không, chẳng lý gì mà trả lại luôn. Dù sao cũng do chính mình đặt mua."
"Vậy không trả nữa. Đợi em khui hộp, không hài lòng thì hẵng trả." Trái tim Tiêu Trì nhảy nhót. Bấy giờ, anh mới để ý thấy đôi bông tai lấp lánh trên tai cô. Không kìm lòng nổi, anh đặt xuống một nụ hôn, khàn giọng thì thầm: "Thích không?"
"Hỏi người hay hỏi bông tai?" Kiều Mộ nheo mắt, giọng nói trước sau đều đều, thấp thoáng lộ ra nét biếng nhác: "Bông tai rất đẹp, người thì tạm được. Anh đã chuẩn bị bao lâu thế?"
"Năm em ra nước ngoài." Tiêu Trì tháo cây trâm trên búi tóc cô: "Số hiệu này theo anh cả đời, nay thuộc về em, anh cũng thuộc về em!"
Kiều Mộ nhướn khóe môi, duỗi tay ngăn mặt anh, mỉm cười trêu chọc: "Anh lấy đâu ra logic cường đạo, cho rằng em nhất định là của anh hả?"
"Bố cường đạo cho đấy*!" Tiêu Trì mỉm cười, nắm lấy tay Kiều Mộ, cúi đầu phủ kín môi cô.
(*Ý anh là anh còn là bố của bọn tội phạm (cường đạo) ấy)
Nụ hôn dài vẫn chưa kết thúc, ngoài cửa đã truyền tới hai tiếng còi xe 'bíp bíp'.
Tiêu Trì vẫn chưa đã thèm, nhưng vẫn phải buông Kiều Mộ ra. Bước xuống giường bệnh, anh xoa đầu Liệt Phong: "Kẻ tiếp theo phải bắt là tài xế của Quách Bằng Hải! Lúc nào em đi đón ông nội thì điện thoại cho anh! Chưa biết chừng anh có thời gian."
"Để nói sau!" Kiều Mộ đứng dậy, thấp đầu nhìn chằm chằm vào quần anh: "Anh cứ thế đi ra ngoài à?"
Tiêu Trì kéo kéo vạt áo phông xuống, quay lưng cất bước với dáng vẻ hơi chật vật.
Kiều Mộ ngồi xuống giường bệnh. Nghe thấy tiếng cửa đóng, tiếng động cơ ô tô xa dần, cô nghiêng mình xoa đầu Liệt Phong, khóe mắt cong cong: "Liệt Phong, chúng ta cũng lên lầu nào!"
Tắm táp xong, Kiều Mộ chỉnh sửa lại quyển những điều tâm đắc khi châm cứu rồi bỏ vào trong túi xách. Cô đã nói với Mạnh Trường Phong sẽ đưa ghi chép này cho anh ta.
Kéo khóa, treo túi xách lên, cô ngồi lại viết bệnh án một lúc. Sau đó, không kìm nổi, cô dịch cái gương qua, tháo bông tai để sang bên, cầm di động tìm kiếm nội dung: những thương hiệu chế tác sản phẩm theo yêu cầu.
Xem một chốc, Kiểu Mộ lật đôi bông tai, quả nhiên trông thấy mặt sau có chữ viết tắt tên của mình.
Tâm tư này... Kiều Mộ chớp chớp mi, đeo lại bông tai. Rồi, vỗ nhẹ đầu Liệt Phong, cô tắt đèn đi ngủ.
Chiều thứ Tư, Trương Dương gọi điện thoại đến, vui sướng tới nỗi nói năng cũng chẳng mạch lạc, bảo rằng điểm thi của cậu ấy hơn cả điểm chuẩn, muốn mời cô đến nhà dùng cơm.
Kiều Mộ không nhắc tới chuyện Trương Lương nghiệp đã gọi điện cho mình, cô vui vẻ nhận lời ngay.
Cúp máy, cô lái xe về nhà cho Liệt Phong ăn. Tin tức trong đám bạn học lần nữa bùng nổ. Tội trạng thực sự của Lư Triển Bằng phạm phải đã được điều tra rõ, nguyên nhân chết cũng đã có kết luận
- đột tử bởi bệnh tim. Mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi.
Kiều Mộ lật xem tin tức một hồi thì thoát khỏi Wechat. Để Liệt Phong trông nhà, cô lái xe đi gặp Trương Lương Nghiệp.
Sáng nay, ông nội gọi điện thoại bảo mai về. Ông nội Hứa nhận lời một vị khách, phải đi xem móng nhà cho người ta.
Điều cô quan tâm nhất là an nguy của ông nội, ông có ổn thì cô mới không rối. Bức ảnh chụp hiện trường cái chết của Khương Bán Hạ được công khai, thẻ nhớ nằm trong tay cô ấy, người bình thường hẳn không chú ý tới chi tiết nhỏ nhặt này, nhưng Trương Lương Nghiệp nhất định sẽ nghi ngờ.
Cô cũng không nắm chắc lắm với cuộc gặp gỡ hôm nay, có thể khiến lão vững tin giữa mình và Tiêu Trì không có bất cứ quan hệ gì, cũng chưa từng thấy thẻ nhớ, thì chỉ đi được bước nào hay bước nấy, cố gắng hết sức tách mình không dính dáng tới.
Tìm xong chỗ đậu xe, Kiều Mộ hít sâu một hơi. Cách tấm kính chắn gió, cô vẫy vẫy tay với Trương Dương đang đợi ở tầng trệt, rồi tắt máy rút khóa xe đi xuống.
"Bác sĩ Kiều! Em trên điểm sàn nhé, thừa những 25 điểm ấy! Có phải rất siêu không ạ?" Trương Dương toét miệng cười rộ, để lộ hàm răng trắng bóc dễ nhìn.
Kiều Mộ vỗ vỗ vai cậu ấy, chân thành khen ngợi: "Cực kỳ siêu! Các bạn học khác trước khi thi không đau ốm gì, đoán chừng cũng chẳng phát huy tốt bằng em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!