Chương 32: (Vô Đề)

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

'EM KHÔNG CHẤP TRẺ CON!'

***

Người ta cũng tới rồi, sao có thể không gặp, huống hồ còn là thầy của mình. Sắc mặt Tiêu Trì khá khó coi, anh thoáng mím môi, trân trối nhìn Quan Công.

Quan Công gãi đầu, gã lùi lại theo phản xạ: "Không liên quan tới tôi nhá! Ông nói với sếp phó Lương phải nhập viện, đúng lúc Ngân Kiều đi lấy nước về nghe được."

Tiêu Trì đanh mặt, bực bội không thể tả. Anh nhéo hai đầu lông mày, ra hiệu cho Quan Công mời họ vào.

Quan Công biết Tiêu Trì ghét nhất là bị người ta xếp đặt, gã quẳng lại cho anh một ánh mắt đầy cảm thông, sau đấy cười gượng một tiếng, chống nạng đi ra ngoài.

Hai bố con Ngân Kiều đợi ở quầy y tá. Một cô nàng Ngân Kiều bình thường vừa sang hè đã mặc áo phông quần bò, hôm nay lại cố ý mặc váy và trang điểm, nom xinh đẹp lại thoải mái.

Nếu phải so sánh với Kiều Mộ thì vẫn thiếu chút khí thế.

Có thể át vía được của Tiêu Trì.

Ngân Kiều mà đứng cùng Kiều Mộ thì cô ta thuộc kiểu yêu kiều này, cởi mở này, làm cho con người ta muốn ôm ấp này. Còn Kiều Mộ thuộc tuýp khiến con người ta muốn được cô ôm, cảm giác ở bên cô cực kì an toàn, tự đáy lòng sinh ra sự tin tưởng, khâm phục và ỷ lại.

Ví thử là Tiêu Trì, gã cũng sẽ chọn Kiều Mộ chứ không phải Ngân Kiều.

Có điều, Ngân Kiều cũng được, phải cái hơi trẻ con. Mài giũa tính tình mấy năm nữa cho ổn định, tuyệt đối đủ sức làm nữ vương luôn.

Quan Công vẫy vẫy tay với Ngân Kiều, đoạn dựa vào cửa nhìn sang phòng bác sĩ trực ban ngay sát quầy y tá.

Cửa đang mở, không thấy được Kiều Mộ có ở trong đó hay không.

Quan Công thu lại tầm mắt, hai bố con Ngân Kiều cũng đã đến trước mặt. Gã chỉ vào trong và bảo: "Tôi sang khoa chỉnh hình bên kia thăm một người bạn, mọi người cứ từ từ nói chuyện."

Ngân Kiều gật đầu, kéo cánh tay bố mình, đẩy cửa bước vào một cách rất tự nhiên.

Tiêu Trì nằm úp trên giường, áo phông vén tới nách, để lộ tấm lưng dày rộng, bên dưới chỉ mặc độc cái quần lót màu đen, lông chân rậm rì, cơ bắp săn chắc, duỗi dài đè lên ga giường màu trắng. Lưng với chân anh cắm không ít kim châm.

Thả tay bố mình ra, Ngân Kiều đi tới đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường rồi đẩy cái ghế, ngồi vào mép giường.

"Thầy đến Lâm Châu khi nào vậy, cũng không thông báo tiếng nào." Tiêu Trì nghiêng đầu, toét miệng: "Em sắp xếp ổn thỏa cho thầy!"

"Tới được mấy hôm rồi, chiều nay phải về. Nghe con bé Ngân Kiều nói anh bị thương lúc làm nhiệm vụ, nên tôi qua thăm!" Ngân Điền Hoa liếc con gái đang gọt táo, cười nói: "Mấy năm qua Ngân Kiều ở bên này, may có anh chăm nom. Hai đứa tính khi nào đi đăng kí trước đây?"

"Bố, bố nói linh tinh gì thế!" Ngân Kiều dừng động tác trên tay, vô cùng sửng sốt.

Vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Trì bay biến, khóe mắt thấy Kiều Mộ không biết đã trở lại khi nào, đôi mày anh thoáng chốc xoắn tít: "Thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi! Em và Ngân Kiều..."

"Bác sĩ Kiều!" Ngân Kiều kinh ngạc kêu lên, xấu hổ không để đâu cho hết.

Bố mẹ mất sớm, từ nhỏ ông nội đã dạy cô và Kiều Huy, tự xử lí chuyện của mình, không nuôi dưỡng cho cô quen hễ có việc gì là đi tìm phụ huynh.

Nói sao chăng nữa, gặp tí chuyện đã lôi bề trên ra 'dọa' người ta, đó là phường trẻ ranh.

"Bác sĩ đến rồi!" Ngân Điền Hoa quay đầu thoáng nhìn Kiều Mộ, tầm mắt lại rơi xuống người Tiêu Trì. Ông ta cười bảo: "Chuyện này cũng không vội. Ngân Kiều còn nhỏ. Đợi 1, 2 năm nữa cũng không sao."

Tiêu Trì toan lên tiếng thì Kiều Mộ mở miệng trước: "Đừng nói chuyện, để em xem kim châm."

Ngân Kiều nhìn Kiều Mộ bằng ánh mắt ngổn ngang cảm xúc, lại tiếp tục gọt táo.

Rút hết kim trên người Tiêu Trì, Kiều Mộ mở miếng thuốc cao dán của bệnh viện điều chế, rồi cẩn thận dán vào thắt lưng anh: "Lát nữa em đến gỡ ra, nhân tiện xoa bóp cho anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!