Chương 23: (Vô Đề)

'TRÔNG THẤY EM, SỐT NÀY KHÔNG HẠ ĐƯỢC ĐÂU.'

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

****

Bị cô bé đụng vào, Kiều Mộ khẽ lảo đảo, đôi con ngươi thẫm lại.

"Trương Dương sẽ bị bố anh ấy đánh chết mất!" Hai tay Hoàng Viện giữ di động của Kiều Mộ. Đôi môi em ấy tái nhợt run run, trán nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu.

Kiều Mộ nhíu mày. Nhận ra đây chính là cô bé Hoàng Viện mà Khương Bán Hạ nhờ mình trông nom, tức thì Kiều Mộ giơ tay nhấn xuống huyệt nhĩ môn của cô bé. Cậu trai tên Trương Dương bị ngộ độc thức ăn, còn không đưa tới bệnh viện thì tính mạng cũng đi tong.

Mắt Hoàng Viện tối sầm, mềm nhũn ngã xuống giường, đè lên người Trương Dương.

Kiều Mộ gọi điện thoại cho cấp cứu lần nữa, thông báo tình trạng bệnh nhân và địa chỉ. Tiêm xong thuốc nước vào tĩnh mạch Trương Dương, cô bế Hoàng Viện đã ngất xỉu sang giường khác rồi khẩn cấp gây nôn cho Trương Dương.

Một phút trôi qua, cuối cùng Trương Dương cũng nôn được.

Kiều Mộ lại trút cho cậu ta uống hơn nửa cốc thuốc gây nôn. Một tay cô cạy miệng Trương Dương, tay kia cầm cái thìa inox, đè cuống lưỡi cậu ấy, tiếp tục làm cho cậu ấy nôn ra.

Sau 3 lần nôn, về cơ bản Trương Dương đã trút hết những thứ trong dạ dày.

Kiều Mộ nhìn đồng hồ đeo tay, đoạn đỡ cậu ấy nằm tử tế. Tiếp đó, cô khom người buộc chặt túi rác, xách ra ngoài, bung ô đem bỏ vào thùng rác lớn trong sân.

Quay lại phòng trị liệu thì xe cứu thương cũng đến cửa.

Có lẽ ông nội nghe thấy tiếng còi hú nên che ô đi về nhà. Thấy trong phòng trị liệu có thêm một cô bé, ông nhíu chặt hàng mày: "Chuyện gì đây?"

"Bị cháu làm cho ngất đi đấy ạ." Kiều Mộ bước tới, cúi xuống nhấn lên huyệt nhân trung của Hoàng Viện.

Ngồi sau quầy tiếp đón bệnh nhân, ông nội dựa lưng vào ghế, mắt hổ lim dim.

Hoàng Viện đau đến tỉnh cả người. Ngơ ngác nhìn một vòng không thấy Trương Dương, cô bé liền cuống quýt: "Chị ơi, Trương Dương đâu?"

"Đưa đi viện rồi! Nhân Tế Đường không có thiết bị cấp cứu, cậu ấy bị ngộ độc thức ăn, giữ lại không bị bố cậu ấy đánh chết thì cũng sẽ chết vì ngộ độc." Kiều Mộ ngồi xuống, nhìn Hoàng Viện với ánh mắt sắc bén, "Cậu ấy là bạn trai em à?"

"Mắc mớ gì đến chị!" Hoàng Viện cấp tốc xuống giường, cô bé lùi hai bước, rồi cắm đầu chạy ra ngoài.

Kiều Mộ đuổi theo, nghiêm giọng gọi con bé: "Hoàng Viện, em đứng lại!"

Hoàng Viện giật mình, tức khắc dừng bước. Con bé đứng sững như trời trồng, máy móc ngoảnh đầu lại, hai chân không ngừng run rẩy: "Sao chị biết tên tôi?"

Bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào, phòng khám đông y chưa bật hết đèn. Đứng giữa phòng trị liệu mang phong vị cổ xưa, khuôn mặt xinh đẹp mộc mạc của Kiều Mộ được ánh đèn bao phủ, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, hệt những nữ quỷ chuẩn bị giết người trong truyện Liêu Trai.

Sau lưng cô, ông cụ có mái tóc hoa râm, chòm râu dài bạc trắng cũng đang nhìn Hoàng Viện.

Chỉ một giây ngắn ngủi, trong đầu Hoàng Viện nảy sinh vô số ý nghĩ đáng sợ, cô bé sợ mình sẽ trở thành đồ ăn trên đĩa của họ ngay khoảng khắc tiếp theo, chút huyết sắc trên mặt dần dần cạn sạch.

"Chị không chỉ biết tên em mà còn biết hôm nay đáng lẽ em nên ở trường học." Kiều Mộ khoanh tay đi về phía Hoàng Viện, tìm cơ hội tóm cô bé, "Em định đi đâu?"

Nói đoạn, cả người cô bé run lên, đột ngột quay gót lao vào giữa màn mưa.

Kiều Mộ chậm một bước. Dõi theo bóng lưng cô bé biến mất trong mưa, cô chau mày.

Đóng cửa, trở lại phòng trị liệu, Kiều Mộ kể rõ tình hình của Hoàng Viện cho ông nội nghe. Nhớ đến Khương Bán Hạ đã mất, lòng cô thoáng chốc đủ loại cảm xúc đan xen.

Kiều Mộ từng tới nhà Hoàng Viện hai lần, đáng tiếc hai lần đều không có ai ở nhà, đến trường học của cô bé thì cũng không thấy bóng dáng người đâu.

Nếu chẳng phải Hoàng Viện đến đây cùng Trương Dương thì Kiều Mộ cũng không biết là cô bé hãy còn sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!