'TÔI KHÔNG TỰ NGƯỢC NHƯ VẬY.'
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Tiêu Trì nói chuyện điện thoại bằng cái giọng yếu xìu một lúc thì lấy cớ đi y tá đang tới xử lí vết thương cho mình để cúp máy.
Ngồi thẳng dậy, vô tình chạm vào ánh mắt sâu xa của Quan Công, anh sầm mặt: "Nhìn gì mà nhìn?"
"Điện thoại của bác sĩ Kiều hả!" Đầu Quan Công vẫn đang quấn đầy băng gạc, đau đến nhe cả răng, "Có phải lại trêu người ta không? Ông đừng làm người ta bay mất đấy!"
Tiêu Trì móc bao thuốc lá trong túi, nghĩ một tẹo lại nhét vào. Anh híp đôi mắt đen nhánh sâu thẳm mang theo vẻ nguy hiểm: "Không bay được đâu."
Quan Công thở hào hển một hồi rồi nói với giọng nghiêm túc: "Cô ấy là bác sĩ, ông tưởng cô ấy không nghe ra ông đang giả vờ sao?"
Tiêu Trì lấy di động, nhẹ nhàng mở bức ảnh chụp bóng lưng ra xem kĩ một chốc, doạn xóa bỏ, "Chẳng phải cậu nên ngất đi rồi à?"
Quan Công đờ mặt, lần nữa 'shhhh...' một tiếng. Thuốc tê của gã vừa hết, còn tiêm mấy mũi vào đùi, đau chết đi được, ngất cái lông gà ấy.
Tiêu Trì lặng thinh. Anh hơi nhếch mày, tay phải để trên đùi chốc chốc lại đánh nhịp. Mùi vị cảnh cáo trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
Quan Công bị anh nhìn chằm chằm mà toàn thân cũng mất tự nhiên, gã thở dài một hơi, gắng sức nhắm mắt lại.
Chừng 10 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Trì trừng mắt lườm Quan Công đang lặng lẽ vén mi, tiếp đó anh đứng dậy mở cửa. Thấy là Kiều Mộ tới, anh nghiêng mình đi ra, tiện thể đóng cửa vào.
Kiều Mộ khoanh tay nhìn anh, đáy mắt đen láy của cô bừng lên ngọn lửa: "Chưa chết?"
Trong điện thoại, anh bảo cô rằng bị đâm một dao vào ngực, không biết có thể sống được bao lâu nữa. Cô nghĩ suốt dọc đường, bị thương ở ngực hẳn là đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt chứ không phải phòng bệnh thông thường, trực giác mách bảo anh đang nói dối. Quả nhiên...
"Dọa em rồi hả?" Tiêu Trì cợt nhả gác tay lên vai cô, cơ mà vừa chạm vào liền bị hất ra với sức lực ghê gớm.
Buông tay xuống, vết thương sau lưng bị kéo căng, anh đau đến gập cả người, hít một ngụm khí lạnh.
"Còn vờ vịt." Kiều Mộ lùi lại. Nhân lúc anh đứng thẳng dậy, cô giơ một tay tóm lấy bả vai anh, buộc anh quay qua, tay kia nhanh chóng vén áo phông của anh lên.
Mình mẩy anh toàn mùi máu, quần áo cũng nhuốm đầy máu. Kéo cao chiếc áo, lưng anh dày đặc những vết thương có nông, có sâu. Miệng một số vết thương còn lẫn cả mảnh kính vỡ.
Thời gian chảy máu đã lâu, vết thương dính vào vải áo, vén lên thế này, Tiêu Trì lại hít sâu một hơi. Anh quay đầu ghé sát tai cô, cười bảo: "Không lừa em thật mà!"
Kiều Mộ thả tay, cúi đầu lấy phong thư chuyển phát nhanh trong túi, chậm rãi nhét vào tay anh, tiếp đó cất bước toan rời đi.
Cầm được phong thư, Tiêu Trì mau lẹ tóm lấy cánh tay Kiều Mộ, kéo cô lại. "Đến cũng đến rồi, dẫu sao cũng phải ngó Quan Công cái chứ! Trước đây cậu ta đã giúp em việc lớn còn gì."
Quan Công đang nằm trên giường, bị băng bó thành xác ướp. Bên giường bày đầy dụng cụ theo dõi.
Tiêu Trì hắng giọng, cất vẻ vui đùa đi, lời nói đượm mùi trầm trọng: "Quan Công bị thương nặng lắm, vẫn đang trong tình trạng hôn mê."
Hôn mê cái tiên sư nhà ông!.... Trên giường bệnh, Quan Công chửi thầm. Nào có ai lợi dụng anh em thế hử, gã chỉ bị gãy xương thôi.
Kiều Mộ 'ờ' một tiếng, dịu giọng hẳn, "Chưa đưa đến phòng bệnh đặc biệt chứng tỏ tình trạng vẫn ổn. Chốc nữa hết thuốc tê, anh ấy đau cũng sẽ tỉnh lại."
"Vậy thì để cậu ta ngủ tiếp!" Giọng Tiêu Trì lộ rõ sự 'nhắc nhở': "Đi đi, ra ngoài nói chuyện chính!"
Kiều Mộ khẽ cắn môi dưới. Ra khỏi phòng bệnh, cô túm tay anh đi về phía thang máy.
Mắt Tiêu Trì lóe sáng, cúi nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang nắm cổ tay mình, khóe môi anh vểnh lên. Đến phòng cấp cứu xử lý xong vết thương đi ra, cái áo phông của Tiêu Trì bị Kiều Mộ vứt vào thùng rác, anh chỉ có thể cởi trần theo cô tới bãi đỗ xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!