'EM XÓT ANH À?'
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Mặt Kiều Mộ không có lấy tí tẹo biểu cảm dư thừa. Cô cứ thế nhìn anh, ngón tay hệt đang chơi đàn piano, lướt qua lướt lại trên những tờ tiền lẻ. Đôi mắt sáng đến nỗi như thể mới ngâm trong nước nho, đáy mắt toát lên vẻ tinh quái.
"Là cam chịu làm thịt cá." Con ngươi sâu thẳm của Tiêu Trì chiếu thẳng vào mắt Kiều Mộ. Món tiền lẻ anh đưa là con số may mắn của cô, chắc hẳn cô hiểu.
Mưa rơi tí tách. Cả thế giới dường như tĩnh lặng hẳn đi, chẳng nghe thấy âm thanh nào khác nữa.
Kiều Mộ quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi chậm rãi đứng dậy, cô đẩy ghế ra, bước về phía anh. Quen biết chưa tới mấy ngày mà đã muốn bảo cô chữa trị cho anh cả đời cơ đấy. Mơ đi!
Tiêu Trì nhướng mày, trái tim hệt đang tăng tốc đập nhanh hơn.
Dừng lại sau lưng Tiêu Trì, chính lúc anh không hề đề phòng, Kiều Mộ bất thình lình nhéo mạnh vào huyệt nhĩ môn của Tiêu Trì, còn tay trái vuốt ve cằm anh. Cô khom người ghé sát vành tai Tiêu Trì và bảo: "Anh cảm thấy tôi dễ bắt nạt lắm, hửm?"
Trước mắt Tiêu Trì tối thui, cơ nơi khóe mắt run bần bật. Anh vô thức nuốt một ngụm nước miếng: "Em muốn?"
"Anh đoán xem!" Kiều Mộ trả lời. Cô lại tăng thêm lực trên tay trái. Bụng ngón tay phải trượt xuống dưới cằm Tiêu Trì, nán lại một chốc trên yết hầu của anh, tiếp đó dịch xuống từng tấc từng tấc.
"Em sờ đi đâu đấy?" Dây thần kinh của Tiêu Trì kéo căng, sau gáy truyền tới cơn đau buốt. Anh có thứ ảo giác cô thật sự sẽ chỉnh chết mình.
Kiều Mộ nhếch mày: "Cơ bụng."
Bầu không khí thoáng chốc lại trầm lắng, tiếng hít thở giữa đôi bên dần dần khuếch đại. 5 phút sau, Kiều Mộ sờ soạng một phen, còn cố tình nhéo một phát. Nom anh vã mồ hôi như tắm, cô rút tay về, sảng khoái ngồi lại chỗ cũ: "Ăn cơm!"
Tiêu Trì khép hờ mắt đầy vẻ nguy hiểm, hơi thở hãy còn hổn hển: "Sàm sỡ đã rồi chạy, em đùa tôi hả?"
"Anh cho tôi đùa còn gì?" Kiều Mộ cất tiền vào túi, liếc anh một cái. Cô lấy hộp đồ ăn, cúi đầu mở nắp, cầm đũa bình thản dùng cơm.
"Em thì không đùa chắc?" Tiêu Trì mở hộp còn lại. Nhịp thở của anh vẫn chưa ổn định, lửa giận bốc lên: "5 phút! Tôi nhớ rồi đấy!"
"Ai nói cam lòng làm cá thịt?" Kiều Mộ dửng dưng vặn lại.
Bị sặc nước miếng, Tiêu Trì ho một trận liền ngoan ngoãn ăn cơm. Ánh cười trong mắt Kiều Mộ đậm thêm. Ăn xong, cô thu dọn hộp cơm, súc miệng, đứng dậy lên lầu.
Tiêu Trì ăn xong, dọn bàn sạch sẽ thì trở lại trước cửa phòng trị liệu hút thuốc.
Qua chừng nửa tiếng, Kiều Mộ đeo túi đi tới. Cô móc trong túi áo khoác ra vài quả khô, nhét vào tay anh: "Xưởng thuốc của Sang Thiên trữ một lượng rất lớn thứ này, trộn lẫn với thảo quả."
Tiêu Trì nhận lấy. Không khí ẩm ướt, mùi hương tao nhã thoang thoảng trên người cô, có vẻ càng nồng đượm hơn những ngày nắng.
Anh nhả khói thuốc. Bóng dáng cô loáng cái đã vào phòng trị liệu. Bên tai nghe tiếng cô xách hòm thuốc, anh không nhịn nổi, thò đầu vào: "Em sắp ra ngoài à?"
Kiều Mộ thoáng ngừng động tác, đôi mắt đen láy nhìn về phía anh chừng mấy giây thì xoay gót đi ra theo lối cửa nhỏ trong phòng. Cô mở cửa lớn phòng khám, và đóng lại thật mạnh.
Hút hết một điếu thuốc, ông nội Kiều vẫn chưa về. Tiêu Trì nhéo nhéo hai đầu lông mày, gọi điện thoại cho Quan Công thông báo tung tích của mình, rồi cởi quần áo trở lại giường nằm.
Toát được mồ hôi nên đầu óc cũng tỉnh táo nhiều.
Khép mi, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, nghe tiếng xe chạy qua, Tiêu Trì sờ lên cổ theo phản xạ. Cô nhấn vào huyệt nhĩ môn của anh với sức lực đúng là muốn lấy mạng anh. Tay phải cô lành lạnh mang hơi nước ẩm ướt, giống như một con rắn trườn vào áo anh.
Anh có vô số thủ đoạn phản kháng, nhưng giây phút ấy như thể bị ma ám, mặc cho cô chi phối.
Tiêu Trì nghiến răng. Chuông di động đột nhiên kêu vang, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Anh sực tỉnh, cúi đầu nhìn dãy số, vuốt phím nghe: "Nói!"
"Sếp phó Lương đã nhìn thấy ảnh chụp, đang muốn đến nhà gặp anh đấy. Anh đang ở đâu?" Giọng Ngân Kiều truyền đến, loáng thoáng gói ghém cả sự tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!