Chương 11: (Vô Đề)

'DỊ ỨNG VỚI NGƯỜI HAY VỚI HOA?'

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Hứa Thanh San cười hi hi, khóe mắt liếc thấy một chiếc Suv màu nâu bạc tiến vào bãi đỗ xe, cô bạn huých khuỷu tay vào ngực Kiều Mộ, vẻ mặt ám muội: "Đây hả?"

"Ờ", Kiều Mộ trừng cô bạn một cái. Nhìn Mạnh Trường Phong đã xuống xe, cô giơ tay vẫy anh ta.

Mạnh Trường Phong nói đùa: "Anh không đến muộn chứ?" Anh ta lượn qua đầu xe, ôm một bó hoa từ ghế phụ xuống, rồi khóa xe, thong thả đi về phía Kiều Mộ: "Biết em gần đây bận rộn, cố ý chọn cho em đấy!"

"Cảm ơn anh!" Kiều Mộ nhận lấy bó hoa, kế tiếp đưa luôn cho Hứa Thanh San, nháy mắt ra hiệu với cô bạn: "Đàn anh của tao, Mạnh Trường Phong, công tác ở khoa châm cứu bệnh viện Đông y thành phố."

Nhận bó hoa Kiều Mộ đưa cho, Hứa Thanh San toét miệng, hàng lông mày cong cong: "Chào bác sĩ Mạnh. Em là bạn nối khố của Kiều Mộ, Hứa Thanh San ạ! Thanh trong màu xanh, San trong san hô."

"Chào em!" Mạnh Trường Phong bắt tay với Hứa Thanh San, ánh mắt dừng trên mặt Kiều Mộ, bình thản giải thích: "Không có ý gì khác. Tiệm hoa nói hoa này có thể xoa dịu mệt mỏi."

"Nếu anh có ý gì thì thảm á." Hứa Thanh San tiếp lời, giọng điệu nghiêm túc: "Bác sĩ Mạnh muốn hại chết Kiều Mộ nhà em sao, nó dị ứng với hầu hết các loại hoa đấy."

Kiều Mộ gật đầu phụ họa: "Hứa Thanh San nói là thật đó anh. Cơ mà, người không biết không có tội. Vào thôi ạ!"

Mạnh Trường Phong hơi lúng túng, anh ta cười chữa thẹn, theo hai cô vào quán rượu.

Một góc trong quán rượu, Tiêu Trì ngồi trên ghế chân cao, tay cầm ly sữa, ánh mắt như vô tình như cố ý rơi trên người Kiều Mộ.

"Ông nghĩ bác sĩ Kiều không thích hoa hay là không thích người tặng hoa?" Quan Công nhấc cốc sữa trong khay, thư thái nhấp một ngụm. Không đợi Tiêu Trì trả lời, gã lại nói tiếp: "Tôi cảm thấy bác sĩ Kiều xứng với chiều cao và khí chất của tay kia lắm nhá."

Tiêu Trì vươn tay kẹp cổ Quan Công một cái, chỉ vào cốc sữa: "Cho khách đấy, tự nôn tiền ra đây."

"Ặc..." Quan Công bị sặc nước miếng, bưng khay hậm hực quành lại.

Lúc đi qua quầy bar, vô tình trông thấy mục tiêu ngồi bên cạnh Kiều Mộ, ánh mắt gã lóe sáng, tỉnh bơ đi tới gần.

Vẫn chưa đến thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm, khách trong quán rượu lác đác, cho nên cách xa cũng có thể nghe rõ cuộc trò chuyện bên đó.

Một tay Quan Công bưng khay, tay kia cầm khăn lau, cúi người lau bàn.

"Công việc của em vẫn chưa đâu vào đâu, làm kẻ thất nghiệp thôi." Kiều Mộ nâng cốc. Cô thảnh thơi ngồi cùng ghế dài với Hứa Thanh San.

"Em muốn tìm thì có khó gì." Lư Triển Bằng cười, nâng cao ly, chạm cốc mời cô.

Mạnh Trường Phong cũng nhấc ly rượu, cười hà hà tiếp lời: "Nói đúng lắm! Năm nào cô ấy cũng là người giành học bổng trong lớp bọn tôi, còn được cử đi học nghiên cứu sinh nữa đấy."

"Khen em à, anh không vậy chắc," Kiều Mộ ngồi thẳng dậy, huých tay vào Hứa Thanh San, nét mặt vẫn như cũ: "Em giới thiệu chút, bạn nối khố của em, sinh viên ưu tú khoa Trung Văn của đại học B."

"Hân hạnh, hân hạnh!" Lư Triển Bằng nhấp hớp rượu, nhìn sang Kiều Mộ và nói: "Anh thấy đám bạn học bảo em ra nước ngoài, còn tưởng em chưa về. Hôm nay gặp được thật sự bất ngờ quá. Vừa đúng lúc anh có chuyện muốn hỏi thăm em."

"Chuyện gì?" Kiều Mộ đặt ly rượu xuống thay bằng cốc nước hoa quả, khẽ nhấp một ngụm.

Lát nữa về phải lái xe, cô suýt quên béng.

"Nghe đâu ở Lâm Châu có vị thầy thuốc già đức cao vọng trọng, giỏi châm cứu. Gần đây, thắt lưng tổng giám đốc của bọn anh cứ khó chịu suốt. Anh mới đến, lạ nước lạ cái, không biết tìm ở đâu." Lư Triển Bằng đang nói thì hất cằm về phía cô: "Sao lại uống nước trái cây. Bạn học cũ gặp mặt, uống một ly rượu mới phải chứ?"

"Bạn học cũ gặp mặt quả thực đáng để uống một ly. Nhưng lát nữa em và đàn anh đều phải lái xe, nên yêu quý tính mạng!" Ánh mắt Kiều Mộ thản nhiên: "Thầy thuốc già đức cao vọng trọng thì không biết, nhưng giỏi châm cứu thì có quen, Nhân Tế Đường ngõ An Cư."

"Đúng, đúng, chính là nhân tế Đường! Xem trí nhớ của anh này!" Lư Triển Bằng lại cười, vừa vặn lúc ấy di động đổ chuông, hắn hơi rướn người, đặt ly rượu xuống rồi ra ngoài nghe điện thoại.

Kiều Mộ nghiêng đầu nhìn Mạnh Trường Phong ra chiều suy tư: "Chẳng phải tốt nghiệp khoa chính quy xong là anh ta đến Lâm Châu luôn à, sao bảo mới đến?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!