Chương 8: (Vô Đề)

Sau buổi tối hôm đó Tống Thiển chưa gặp lại Hạng Loan Thành bao giờ.

Mà bây giờ, Tống Thiên Tứ đang đứng khập khiễng bên cạnh cô hỏi: "Chị lấy bánh làm gì a? Em không tin là chị nó để tự mình ăn đâu! Bình thường chị ăn cơm đã ít, hai khối bánh đủ để chị ăn trong ba bốn ngày, làm sao lại giải quyết hết trong một đêm được nha?!"

Trọng lượng cơ thể của cậu dồn vào người cô thực sự không nhẹ, Tống Thiển cố hết sức gắng gượng, một lúc sau mới đáp: "Chị ăn thật mà."

Từ khi xuyên sách, bản lĩnh nói dối của cô tốt hơn nhiều, tuy rằng có chút sơ hở nhưng so với lời nói lắp bắp lúc trước thì hiện tại hoàn hảo hơn!

Tống Thiên Tứ đương nhiên là không tin nhưng cũng không hỏi nhiều, cậu tin rằng mình chắc chắn sẽ tìm được đáp án!

"Aizz, chị đi nhanh lên a! Đi với tốc độ này chúng ta chẳng khác thì đang bò."

Tống Thiển cũng không tức giận, vẫn như cũ đi chầm chậm thong thả.

Không khí trong nhà quá khẩn trương, cha cô giống như bị lão già phát điên! Nhìn thấy cô cùng Đổng Thành Mai liền khó chịu, thấy người là mắng liên tục nhưng hên là ông không có động thủ!

Cho nên Tống Thiển ở nhà vẫn luôn không rên một tiếng, người khác nói đông không dám cãi tây!

Cô cũng hiểu được tính cách nhát gan tự ti của nguyên chủ bắt nguồn từ đâu rồi! Cho dù là ai trong mười mấy năm sinh hoạt dưới hoàn cảnh như này cũng sẽ không thích nói chuyện, huống chi nguyên chủ còn hay bị đánh đập vô cớ?!

Tống Thiên Tứ cũng biết được cha cậu tính tình rất xấu, cũng không phản ứng với ông, thấy ông như thấy người xa lạ, khiến Tống Chí Tiến liên tục lẩm bẩm: "Nghịch tử."

Trước nay ông chưa từng đánh con trai bao giờ, bây giờ lỡ tay lỡ chân động thủ một chút liền bị ghẻ lạnh?! Ông cũng từ Đổng Thành Mai biết được tình hình vết thương của con... Hình như ông dùng lực hơi mạnh?

Đối lập với Tống Thiển nằm ở trên giường, sốt cao liên miên ông liền không quan tâm, luôn làm bộ dạng sống chết không thèm quan tâm... Cùng bộ dạng quan tâm vết thương nhỏ của con trai hoàn toàn khác nhau, làm bộ dáng im lặng nhận lỗi..?!

Đổng Thành Mai ở trong lòng bôi đen người chồng này, bà không dám công khai phản bác sự bất công của Tống Chí Tiến.

Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085

Đều do người mẹ là bà gây ra a!

Chỉ vì sự sai lầm trong thời kỳ phản nghịch, mà phải dùng nửa đời còn lại để sửa sai.

Cả đời này của bà đều không thể quên được vết nhơ này, chỉ có thể cam chịu!

Lão tổ tông trên trời lúc trước chắc tức chết bà luôn rồi!

Tình hình vẫn luôn duy trì như vậy cho đến thứ sáu, Tống Thanh từ trường học trở về mới đánh vỡ cục diện bế tắc.

Tống Thanh vừa vào cửa liền thấy Tống Chí Tiến ngồi hút thuốc, mở miệng nói: "Ba mẹ, con về rồi đây."

Cha cô nhả ra một làn sương khói "ừ" một tiếng, không rõ biểu tình, nhưng chắc chắn ông rất không cao hứng!

Tống Thanh cũng không ngoài ý muốn, người cha trọng nam khinh nữ này của cô chỉ khi nhìn thấy Thiên Tứ, mới có thể thiệt tình thực lòng cảm thấy vui vẻ.

Cô tuy rằng là con gái, nhưng so với em gái thật sự đã may mắn hơn rất nhiều.

"Đại Nha đã về rồi! Mau, mẹ có làm món miến hàm thịt heo con thích nhất này, vào rửa tay đi con." Vừa vặn lúc này Đổng Thành Mai từ nhà chính đi ta, vẻ mặt vui sướng kêu cô nàng.

Đổng Thành Mai chớp chớp mắt, thần sắc hơi cứng đờ: "À thuận tiện kêu hai em của con ra giùm mẹ, vừa tan học hai đứa liền nhốt mình ở trong phòng, cũng không biết là làm cái gì."

Lập tức hiểu được tình huống có chút không thích hợp, Tống Thanh gật gật đầu đi thẳng về phòng.

"Nhị Nha, Thiên Tứ, hai đứa đang làm gì?" Cô gõ gõ cửa phòng đóng chặt của Tống Thiển.

"Chị, chị về rồi!" Tống Thiển mở cửa liền nhào vào lòng cô, nhìn người chị mình gặp đầu tiên khi xuyên sách, Tống Thiển có chút an lòng.

Tống Thiên Tứ chân đã không còn đau, nhưng vẫn nhìn thấy vết máu bầm xanh tím biến thành màu đen trên da vô cùng bắt mắt kia!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!