Chương 6: (Vô Đề)

Editor: Mèo Tai Cụp (@DiepThienThanh085)

"Thập Thất, cậu tranh thủ về sớm một chút đi."

Cô không biết hắn đi đi lại lại khắp ngõ ngách của thôn trang này rốt cuộc là muốn làm cái gì? Cũng biết hắn chắc chắn sẽ không nói cho cô biết, nên chỉ có thể dặn dò hắn về nhà sớm...

"Lần sau nếu đói bụng thì đến tìm tôi." Hôm nay coi như là tiếp cận mục tiêu thành công, Tống Thiển cảm thấy mỹ mãn mà đi về, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn rời đi hay chưa...

Hạng Loan Thành trong lòng cười lạnh, không biết trong lòng cô đang tính toán điều gì?!! Nhưng chuyện đưa thức ăn cũng đủ để hắn tiếp nhận cô!

Đâu dễ tùy tiện tìm được người như cô. Đầu năm nay khó khăn, người hảo tâm đã ít, chi tiền phung phí đưa đồ ăn cho người khác lại càng ít hơn!!

Dưới ánh trăng, thiếu nữ bước chân nhẹ nhàng rời đi, bóng đen in trên mặt đất.

Ngẫu nhiên bên tai vang lên tiếng chó sủa, ngoài ra trong không gian yên tĩnh không còn bất kì thanh âm nào khác.

Hắn sửa sang lại tư thế, hai tay chống trên nền đất đứng dậy, nhanh nhẹn trèo qua hàng rào rời đi.

Tống Thiển chân tay nhẹ nhàng đẩy cửa, đi về phòng!

Nằm ở trên giường, xuyên thấu qua cửa sổ, cô có thể cảm nhận được tinh quang kiều diễm, lập loè ở trong trời đêm, cùng trăng non làm bạn.

Ngày mai khẳng định là một ngày đẹp trời!!

Tống Thiển an ổn tiến vào mộng đẹp, khóe môi treo nụ cười ngọt ngào.

Cùng lúc đó Hạng Loan Thành vừa mới về đến nhà, đẩy cửa mang hương vị ẩm ướt móc meo ra...

Hắn ngồi ở bếp nhanh nhẹn nấu nước sôi, đem phần bánh ăn đêm nay xé bỏ vào trong chén...

Một chén cháo làm bữa tối, hắn bưng chén đến bên mép giường của bà nội Hạng, nhẹ giọng gọi: "Bà, ăn cơm."

Lão nhân ngủ say mơ màng, thời điểm mở mắt ra liền không nhận thức được Hạng Loan Thành là ai?!!

Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085

Đến khi ăn xong chén cháo, lão nhân mới nhớ tới đây là cháu trai của mình!

"Thập Thất a... Cháu sao lại cao lên rồi..? Còn gầy như vậy?." Lão nhân giọng nói đứt quãng, còn mang theo tia hữu khí vô lực (1).

(1) Hiểu nôm na là bất lực.

"Mẹ cháu có phải cũng chưa ăn gì hay không? Cũng tại thân thể vô dụng của bà mà không thể xuống bếp làm cơm cho mọi người a."

Nói được một nửa, lão nhân giống như ngủ thiếp đi, không nhúc nhích.

Thiếu niên khóe mắt phiếm hồng không khống chế nước mắt rơi xuống, hắn vội vàng đi sát lại kiểm tra hơi thở, xác nhận là ngủ rồi mới đỡ bà nằm ngay ngắn xuống giường...

Lão nhân bỗng nhiên bừng tỉnh lại mở mắt, muốn ngồi dậy cùng hắn trò chuyện.

Hạng Loan Thành không chịu, kêu bà mau đi ngủ!

Bà nội Hạng khi trẻ tính tình cố chấp, già rồi cũng không ngoại lệ, liên tục giằng co. Hạng Loan Thành chịu thua đem gối nằm nâng cao để bà ngồi dựa vào.

Bà biết mình thời gian thanh tĩnh không nhiều, thừa dịp này nói nhiều hơn một chút.

Cháu trai nhà bà đúng là đáng thương, chưa học xong tiểu học đã nghỉ vì bà cùng bạn già sinh bệnh.

Cho rằng bệnh có thể tốt hơn, kết quả một ngày không bằng một ngày, trụ cột trong nhà cũng không thể chống đỡ, bất động nằm trên giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!