Chương 49: (Vô Đề)

Mọi vật tĩnh lặng, chỉ có tiếng sột soạt của gió rét thổi qua những ngọn cây. Tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía trước, nhưng không thấy bất cứ động tĩnh gì.

Tống Thiên Tứ hồi hộp hỏi: "Chị, sao chị hai vẫn chưa ra nữa? Sẽ không có chuyện gì chứ?"

Cậu rất lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì mẹ Đổng không đi cùng, nếu không bà ấy đã sớm không đứng vững rồi.

Lúc này trong lòng Tống Thanh cũng rất rối nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh trấn an cậu: "Không sao đâu, Châu Đại Thành chỉ cần tiền mà thôi. Nếu hắn nhận được tiền, chắc chắn sẽ thả người."

Cảnh sát ở bên cạnh xem đồng hồ, đã nửa tiếng rồi, vẫn không có tin tức gì.

Tống Việt bình tĩnh bàn bạc với cảnh sát, nếu mười lăm phút nữa không có ai ra thì bọn họ sẽ xông vào từ phía sau. Cứ ngồi chờ thế này chỉ giúp Châu Đại Thành có thêm thời gian để trốn thoát.

Từng giây từng phút trôi qua, ai nấy đều rất lo lắng, nhất là khi bên trong là người thân của mình.

Giữa không gian tĩnh lặng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Cánh cửa sắt được mở ra, không thấy ai xuất hiện nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân.

"Đừng trốn nữa. Lúc chúng mày tới bọn tao đã thấy rồi." Người đàn ông bên kia lớn giọng hét về phía rừng cây.

Tống Tư hạ giọng nói với những người khác: "Đó không phải Châu Đại Thành."

Một cảnh sát hỏi: "Cô nghe kỹ lại xem, chắc chắn là không phải sao? Có khi nào do khoảng cách quá xa nên nghe lầm không?"

Tống Tư quả quyết lắc đầu: "Không thể nào. Tôi rất quen thuộc với giọng nói của hắn."

Bất kể là lúc say rượu hay tỉnh táo, thậm chí là giọng mũi lúc cảm của hắn cô ấy đều rất quen thuộc.

Cuộc sống đó như một cơn ác mộng, cô ấy thật sự không muốn nghĩ tới. Mỗi lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm, cô ấy đều phải nhiều lần xác nhận xem mình đã thật sự rời khỏi tên cặn bã kia hay không.

Giọng nói đó chắc chắn không phải của hắn.

Những người còn lại của nhà họ Tống cũng đều cho rằng giọng nói này không phải của Châu Đại Thành.

Người đàn ông bên kia dường như biết bọn họ đang nói gì, lập tức cười lớn: "Đương nhiên tao không phải tên ăn xin Châu Đại Thành kia, có ý xấu nhưng lại không có gan làm chuyện xấu, mới làm được một nửa đã muốn chạy. Có điều, bây giờ hắn đã bị chôn dưới đất rồi."

Gã nói năng không kiêng nể, không hề lo lắng sẽ bị cảnh sát bắt, tiếp tục mở miệng: "Còn nữa, các anh em dưới trướng tao đều nói cô em mới vào trông không tệ, da thịt mềm mại trắng trẻo."

Tống Thiên Tứ đang nén giận lập tức bùng nổ, muốn lao ra giết gã đàn ông kia.

May mà mấy chú cảnh sát bên cạnh kịp thời ngăn lại, nếu không cậu đã vọt ra rồi.

Anh cảnh sát trẻ tuổi nói: "Bây giờ chúng ta không rõ bọn chúng có bao nhiêu người, nếu cậu liều lĩnh xông ra thế này sẽ chỉ gây bất lợi cho cô ấy và khiến bản thân gặp nguy hiểm. Xin hãy tin tưởng chúng tôi nhất định sẽ đưa chị gái cậu trở về an toàn, được không?"

Một chú cảnh sát già quan sát hồi lâu đột nhiên lớn giọng nói với tên kia: "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Không phải đã đưa tiền cho anh rồi sao?"

Nếu là vụ bắt cóc bình thường thì chỉ muốn cướp tiền cướp sắc, gã không cần thiết phải đi ra, nhân lúc trời tối có thể cầm tiền bỏ trốn.

Gã dám trắng trợn đi ra như vậy, chắc chắn còn có mục đích khác.

Tầng hai của nhà máy đột nhiên sáng đèn, một người đàn ông cường tráng đứng ở cửa, nếu không phải lúc đi lại gã phải chống gậy thì mọi người hoàn toàn không nhìn ra gã bị què một chân.

Nhìn kỹ lại, căn phòng trên tầng hai chật ních người, không biết chính xác có bao nhiêu người.

"Muốn cái gì? Tao muốn Hạng Thập Thất! Tao muốn tên chó đó trả chân cho tao, nếu không thì không có gì để bàn."

Hai câu nói này rõ ràng mang theo nỗi hận chất chứa nhiều năm của người đàn ông, lộ ra sự điên cuồng không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Vì ngày này, gã đã đợi bảy năm.

Nếu rơi vào tay gã, đừng nói là một chân, đến cả mạng cũng phải giao ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!