Chương 48: (Vô Đề)

"Thập Thất, con cứ đi gặp mặt một lần đi, nếu không thích thì thôi, không mất nhiều thời gian đâu."

Tưởng Tuyết dè dặt đứng bên cạnh Hạng Loan Thành thuyết phục anh.

Hạng Loan Thành đặt đồ xuống, kéo cà vạt, không kiên nhẫn nói: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là Thập Thất. Còn nữa, phiền bà chuyển lời với ông ta rằng tôi sẽ không đến đâu."

"Nhưng mà Thập Thất, mẹ…" Tưởng Tuyết há miệng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến lúc đó mình không muốn nhận lại anh, thế là đành thôi.

"Bà yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản cuộc hôn nhân của hai người đâu. Nếu không có chuyện lần trước, tôi nhất định sẽ không quay về. Nếu bà ép tôi làm chuyện mà tôi không muốn, tôi không ngại rời khỏi nhà họ Tưởng một lần nữa." Anh liếc nhìn bà ta với ánh mắt khinh miệt.

Anh cởi cúc tay áo, chuẩn bị thay quần áo, quay sang nói với bà ta: "Phiền bà đi ra ngoài được không? Nhân tiện đóng cửa lại giúp tôi. Cảm ơn."

Cực kỳ lễ độ, nhưng lại không giống mẹ con.

Tưởng Tuyết không thuyết phục được anh, cũng hiểu tính anh nói một thì không có hai, vì vậy chỉ có thể ra ngoài trước.

Bản lĩnh của Hạng Loan Thành không phải học từ nhà họ Tưởng. Lúc đó không một ai ở nhà họ Tưởng chịu dạy dỗ một tên nhóc như vậy. Ông cụ không xem trọng anh, tính khí cũng không tốt, sao phải phí sức lấy lòng.

Tuy rằng ông cụ không thích anh nhưng cũng không quá nghiêm khắc. Lúc đó Tưởng Hoài Nam được hưởng đãi ngộ gì cũng sẽ chia cho anh một chút, tuy rằng đa phần mang thái độ khinh thường nhưng cuộc sống của anh vẫn tốt hơn trước.

Anh biết mình không có lối thoát nào ở đây nên liều mạng đọc sách học tập ở nơi mà mọi người không biết. Sau khi tiết kiệm được mấy trăm tệ thì anh ra ngoài mở cửa hàng. Ban đầu anh còn bị người ta lừa hết tiền, thậm chí không biết bữa cơm tiếp theo là khi nào.

Cũng giống như năm đó anh rời khỏi thôn Diêm Đóa, sau khi ra khỏi nhà, anh không bao giờ nghĩ đến việc trở về.

Vì vậy, anh cắn răng kiên trì. Có lẽ do đã thất bại quá nhiều lần, cuối cùng ông trời cũng ban cho anh chút may mắn. Anh nắm chặt cơ hội nhỏ nhoi này, cải tử hoàn sinh bản thân và cửa hàng.

Thừa thắng xông lên, anh mở một nhà xưởng, dồn hết tất cả tài sản vào đó, gần như đứng trên bờ vực mất tất cả một lần nữa, nhưng may thay anh đã vượt qua.

Anh dùng hai năm để khiến mình có đủ tư cách đứng trước mặt cô. Ngay khi anh chuẩn bị đi tìm cô thì ông cụ Tưởng đột nhiên tìm tới cửa.

Bởi vì sai sót nghiêm trọng trong đơn hàng lớn vừa rồi, toàn bộ công ty thua lỗ 50%, không phải không thể tiếp tục hoạt động mà là nếu cứ như thế thì Tưởng thị chỉ còn thoi thóp.

Ông ta vốn không định đến tìm đứa cháu ngoại này, nhưng gần đây có không ít người cả công khai lẫn kín đáo khen ngợi anh tuổi trẻ tài cao, không hề thua kém phong thái của ông ta năm đó.

Cứ thế, ông ta ngang nhiên đi thẳng vào văn phòng của Hạng Loan Thành, yêu cầu anh giúp đỡ giải quyết vấn đề này.

Hạng Loan Thành không phải loại người sẽ nghe lời khi bị ép buộc, không đuổi ông ta ra ngoài đã là khoan dung lắm rồi.

Cuối cùng, nghĩ đến mấy trăm tệ năm đó lấy từ nhà họ Tưởng, anh đồng ý quay về giúp đỡ.

Tất nhiên là phải có điều kiện, trong đó chuyện đầu tiên là hạ bệ Tưởng Hoài Nam.

Hai năm ở bên ngoài, anh biết rõ người đàn ông này đã giở bao nhiêu thủ đoạn, người nhà họ Tưởng đều biết nhưng cũng ngầm đồng ý.

Người ta nói máu lạnh sẽ được di truyền, có lẽ anh đã biết sự tàn nhẫn trong xương tủy của mình không phù hợp với sự lương thiện của nhà họ Tưởng đến từ đâu rồi.

Bữa tiệc được tổ chức đúng kế hoạch, mọi người ăn uống linh đình trong đại sảnh nhà họ Tưởng. Tưởng Tuyết khoác tay trúc mã của mình là ông Dương, xuất hiện trước mắt quần chúng, nở nụ cười chuẩn mực, cụng ly với những người đến chào hỏi.

Biến mất hơn mười năm, sau khi quay về thì có thêm một đứa con trai, nghĩ thế nào cũng chỉ có mấy tình huống đó.

Tưởng Tuyết kiêu ngạo đứng thẳng lưng, khoe chiếc cổ thon dài, liếc nhìn đám phụ nữ đang trò chuyện phía sau, tự cho rằng tất cả mọi người đều đang ghen tỵ với mình.

Cho dù bà ta phải dè dặt trước mặt bố, ra sức lấy lòng con trai, nhưng thân phận đại tiểu thư nhà họ Tưởng không cho phép bà ta cúi đầu, nhu nhược.

Người đàn ông bên cạnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà ta để trấn an.

Tưởng Tuyết tươi cười đáp lại.

Ở chỗ không người, người đàn ông hỏi: "Chuyện lần trước tôi nói với cô, cô suy nghĩ đến đâu rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!