"Tan làm rồi."
Lúc Tống Thiển bị Hạng Loan Thành đánh thức thì đã hơn 6 giờ chiều. Cô trở mình lăn khỏi sô pha, dưới sàn trải thảm mềm nên cũng không đau.
Cô đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo lại.
Mất mặt quá.
Áo vest trên người rơi xuống. Cô vừa vươn vai đã thấy Hạng Loan Thành khoác chiếc áo vest khác, ăn mặc chỉnh tề.
"Tới ngay, tới ngay." Tống Thiển vội vàng đứng dậy, phủi phủi quần áo.
Cô theo anh ra ngoài, vừa ra cửa đã thấy Tưởng Hoài Nam đang đi về phía này.
Tống Thiển trốn sau Hạng Loan Thành, ước gì có thể lập tức bỏ chạy.
Không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô.
Chuyện quan trọng phải nói ba lần, nhưng hình như ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của cô.
"Thiển Thiển." Tưởng Hoài Nam làm bộ không thấy khuôn mặt đen sì của Hạng Loan Thành, lướt qua anh, đi đến chào hỏi Tống Thiển đang trốn sau lưng anh.
"Chào, chào anh Tưởng." Đưa tay không đánh kẻ mặt cười, Tống Thiển chỉ có thể mỉm cười đáp lại anh ta.
"Tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm rồi chứ. Lúc nãy nói tiện đường đưa cô đi không phải lời khách sáo đâu. Lát nữa cô cứ lên xe tôi, tôi đưa cô đi."
Anh ta tỏ ra vô cùng thân thiết, nếu không phải hai người thật sự không có quan hệ gì, Tống Thiển đã tin rằng anh ta có ý tốt.
"Không cần, tôi đưa cô ấy đi." Hạng Loan Thành kéo Tống Thiển đến bên cạnh mình, chắn giữa hai người.
"Ồ, em họ, cậu cũng ở đây à?"
Một người trưởng thành cao lớn đứng đây lại giả vờ không nhìn thấy, đúng là khiêu khích trắng trợn.
"Không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây. Cô ấy đói rồi."
Bị thông báo là mình đã đói rồi, Tống Thiển nắm lấy vạt áo trái của Hạng Loan Thành, vội vàng gật đầu.
Đúng vậy, cô đói rồi.
Không không không, Tống Thiển đói rồi.
"Nếu vậy thì đi cùng nhau đi. Gần đây tôi mới biết một nhà hàng khá tốt, chắc chắn rất hợp." Tưởng Hoài Nam quyết tâm muốn khiến Hạng Loan Thành ghê tởm. Anh ta đi đến bên Tống Thiển, mời mọc lôi kéo cô.
"Không cần, cô ấy không thích ăn bên ngoài."
Hạng Loan Thành giữ chặt cổ tay phải của cô không buông.
Tống Thiển mới ngủ dậy chưa lâu, vốn vẫn còn đang mơ màng, bị hai người kéo qua kéo lại thì càng chóng mặt hơn.
Cô hất tay, chạy ra sau Hạng Loan Thành, chỉ ló đầu ra nói với Tưởng Hoài Nam: "Cảm ơn anh Tưởng nhưng tôi đi với Thập Thất là được rồi. Làm phiền ngài rồi."
"Không phiền, không phiền. Được ăn tối cùng một cô gái xinh đẹp là vinh hạnh của tôi. Tôi có thể hẹn cô lần sau không?"
Mẹ nó, đầu óc của người này có vấn đề à? Không phải bây giờ anh ta đang theo đuổi chị gái cô sao?
Tống Thiển chỉ có thể chửi thầm trong bụng, ngoài mặt qua loa đáp: "Được, được."
"Vậy quyết định rồi nhé. Ngày mai tôi sẽ đến nhà đón cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!