Tống Thanh rất khó hiểu, bình thường ngay cả một người tới thăm cũng không có, sao hôm nay lại có nhiều người tới gõ cửa thế.
Mở cửa ra, Giả Hoài Viễn ôm Hai Mươi Mốt đứng trước cửa, mỉm cười chào hỏi với cô ấy: "Cô Tống."
Tống Thanh biết anh ta, trợ lý Giả.
Trước đây đi theo Hạng Loan Thành với khuôn mặt lạnh, mọi người ở văn phòng thường xuyên gọi anh ta là tiểu Tưởng tổng thứ hai.
Hôm nay lịch sự chào hỏi như vậy đúng là khiến người ta không quen.
Hai Mươi Mốt meo một tiếng.
Tống Thanh lập tức bừng tỉnh, cho anh ta vào nhà. Vừa bước vào trong, Hai Mươi Mốt lập tức nhảy khỏi ngực Giả Hoài Viễn, lắc người để bông tuyết trên người rơi hết xuống đất rồi bước tới chỗ Tống Thiển.
Nó đến cạnh cô thì dừng lại, vừa kêu vừa cọ tới cọ lui, sau khi được Tống Thiển ôm vào lòng, nó mới chịu dừng lại.
Ai có thể ngờ con mèo ngày thường không hề dính người, cực kỳ kiêu ngạo này lại thích quấn lấy Tống Thiển chứ.
Advertisement
Tống Thiển chơi với nó một lát mới nói với Tống Thanh: "Chị, đây là con của Hai Mươi, tên là Hai Mươi Mốt."
"Hai Mươi?"
"Đúng vậy. Chị có thấy hai đứa nó lớn lên rất giống nhau không?"
"Hình như là rất giống. Hai Mươi Mốt, ngoan, lại đây chị ôm một cái." Tống Thiển vỗ vỗ tay, ý nói giao mèo cho cô ấy.
Tống Thiển muốn đưa mèo cho Tống Thanh nhưng Hai Mươi Mốt quay đầu đi, không đồng ý. Nó nhảy xuống đất, chạy đến bên chân Hạng Loan Thành, mò mẫm trèo lên trên, cuối cùng nằm sấp xuống đùi anh.
Vẻ mặt thỏa mãn thích ý.
Tống Thanh ngượng ngùng cười cười, Giả Hoài Viễn đứng đằng sau yên lặng gật đầu, lúc này mới giống mèo của ông chủ nè.
Tối đó khi Tống Thiên Tứ tới, nhìn thấy Hai Mươi Mốt thì kích động đến suýt rơi nước mắt. Nhưng không phải ai cũng là Tống Thiển, Hai Mươi Mốt rất ghét bỏ sự gần gũi của cậu, luôn đi đường vòng để tránh cậu.
Tống Thiên Tứ cảm thấy bi thương nhưng không thể làm gì được, khiến mèo giương vuốt không phải chuyện nhỏ.
Giữa mãnh nam và mãnh thú, luôn phải có một bên bó tay chịu thua trước. Bất kể cậu dỗ dành thế nào, Hai Mươi Mốt đều ngoảnh đầu đi, không thèm phản ứng.
Nhà Tống Thanh nhỏ, cô ấy nói muốn mời mọi người ra ngoài ăn cơm, Hạng Loan Thành không lên tiếng, Giả Hoài Viễn hiểu rõ tính tình sếp mình, vừa nhìn sắc mặt của anh thì lập tức biết anh không muốn.
Anh ta mỉm cười nói rằng ăn ở nhà cũng rất tốt, có không khí ấm cúng.
Bữa cơm này vô cùng yên tĩnh, nhất là Tống Thanh và Tống Thiên Tứ, khó chịu ngọ nguậy người nhưng lại không dám phát ra tiếng động.
Tống Thiển nhanh chóng buông bỏ khúc mắc, ăn uống vui vẻ, thỉnh thoảng lại cho Hai Mươi Một ăn.
Hạng Loan Thành cũng nghiêm túc dùng bữa, không gắp đồ ăn cho cô như mấy lần trước.
Ăn xong, anh và trợ lý không lập tức rời đi mà đợi đến khi Tống Thiên Tứ chuẩn bị về mới đứng dậy, nói là tiện đường nên sẽ đưa cậu về.
Tống Thiên Tứ đương nhiên không muốn, nhưng ngại đây là sếp của chị cả nên không nói thẳng, hơn nữa trong lúc lén trao đổi với Tống Thanh, cậu cảm thấy anh có tâm tư với Tống Thiển.
Chị hai cậu mềm lòng, muốn đi chăm sóc tên nhóc kia, bây giờ người ta đã tìm tới cửa.
Cho dù có tiền có thế cũng không thể thay đổi chuyện cậu và Tống Thanh không thích anh, càng không cần nói tới chuyện muốn theo đuổi chị cậu.
Đừng có mà mơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!