Ngoài phòng, Tống Thanh lấy khăn lông đưa cho Hạng Loan Thành lau tóc và quần áo, căng thẳng hỏi: "Sếp Tưởng hôm nay tới đây… là có chuyện gì vậy?"
Cô ấy chưa từng chính thức gặp mặt Hạng Loan Thành, chỉ nhìn thấy anh trong các cuộc họp định kỳ.
Tuổi còn trẻ đã tiếp nhận Tưởng thị, sát phạt quyết đoán, không hề thua lão Tưởng tổng chút nào, ngay cả các thành viên hội đồng quản trị muốn gây khó dễ cũng bị người của anh trị cho ngoan ngoãn.
Tống Thanh liên tục thăng chức, nghe được rất nhiều lời đồn về anh, thật giả khó phân, riêng chuyện thủ đoạn độc ác tàn nhẫn thì chắc chắn không sai.
Cô ấy thật sự không biết có chuyện gì đáng để anh phải đội tuyết đến đây.
Hạng Loan Thành không khách khí ngồi xuống chỗ Tống Thiển vừa mới ngồi, cầm quyển sách cô vừa đọc lên lật hai trang rồi mới liếc nhìn người đối diện: "Cô thật sự không biết tôi?"
Tống Thanh cảm thấy khó hiểu.
Hạng Loan Thành gõ nhẹ ngón tay lên bàn, từng tiếng gõ thẳng vào lòng Tống Thanh. Thấy cô ấy không có phản ứng, một lúc lâu sau anh mới nói thêm: "Thôn Diêm Đóa."
Advertisement
Tống Thanh càng mơ hồ hơn, nói tên quê của cô ấy làm gì.
Hạng Loan Thành khinh thường cười: "Tên nghèo không biết tốt xấu của nhà họ Hạng chính là tôi."
Tống Thanh sửng sốt, trong trí nhớ dường như có chút ấn tượng. Có một khoảng thời gian em gái cô ấy ngày nào cũng đi theo thằng nhóc kia, lo cậu ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đã bị thương vẫn còn muốn đi chăm sóc cậu ta.
Không ngờ nhiều năm không gặp, cậu ta đã trở thành người thừa kế Tưởng thị.
Hóa ra lời đồn anh là cháu ngoại bị thất lạc bên ngoài nhiều năm của ông cụ Tưởng là thật.
Cô ấy cố nhớ lại dáng vẻ của mẹ anh, chỉ nhớ mang máng đó là một người phụ nữ có làn da rất trắng, đáng tiếc nhiều năm khom lưng làm việc, thấy ai cũng đều cúi đầu không dám nhìn, càng không dám nói lời nào.
Hạng Loan Thành liếc mắt một cái đã nhìn ra cô ấy đang nghĩ gì, cầm ly nước Tống Thiển đã uống lên nhấp một ngụm nhỏ.
"Chính là người đàn bà ngu ngốc đó, vậy mà lại là con gái của Tưởng Trung Đường." Hạng Loan Thành tùy ý nói, không hề xem ông ngoại hay mẹ là người thân, trong miệng anh chẳng qua chỉ là một cách gọi khác.
Tống Thanh đứng bên cạnh, ngạc nhiên khi nghe lời anh nói, lại không dám lên tiếng.
Không tôn trọng thì không tôn trọng, cũng không liên quan đến mình.
"Vậy cô còn nhớ rõ lá thư năm đó…"
Không đợi Hạng Loan Thành nói xong, Tống Thiển đã thấp thỏm bất an từ bên trong đi ra, trong lòng thật sự không yên tâm khi để một mình chị gái ở chung với Hạng Loan Thành.
Anh vẫn là Thập Thất, nhưng cũng là Hạng Loan Thành, cô không hề nghi ngờ chuyện này.
Cô xách ấm nước đi đến, rót nước vào ly, không nhận ra đây là cái ly mà mình đã uống.
Hạng Loan Thành mỉm cười, nói với cô: "Cảm ơn A Thiển."
Như tắm mình trong gió xuân, người đàn ông vừa mới nghiêm mặt lập tức biến mất tăm. Tống Thanh bên cạnh không nhịn được mà nghĩ, rõ ràng là đàn ông, vậy mà còn trở mặt nhanh hơn phụ nữ.
Hạng Loan Thành cúi đầu uống nước, khóe mắt khẽ liếc cô ấy một cái, cảnh cáo cô ấy đừng nói lung tung.
Tống Thanh cảm nhận được ánh mắt của anh, đứng thẳng lưng, mặt không hề lộ ra biểu cảm gì.
Không rõ hai người nói gì, Tống Thiển đứng bên cạnh Tống Thanh, khẽ huých tay vào Tống Thanh, hỏi: "Chị, anh ấy tới tìm chị à?"
Hiện giờ hai chị em đều cho rằng đối phương không biết anh là ai.
Tống Thanh lấy tay che miệng, thấp giọng đáp: "Còn nhớ tên nhóc nhà họ Hạng trước đây không? Mọi người đều nói anh ta có mạng cứng, có thể khắc chết người khác. Chính là anh ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!