Tống Thiển ngồi xổm bên cạnh cô ấy, không nói gì, chỉ ôm lấy cô ấy.
"Tớ, tớ liều mạng học hành như vậy, thi cấp ba, thi đại học. Tớ… Tớ… không muốn bị mắc kẹt ở đó cả đời. Tớ… Tớ…"
Tề Lộ Lộ khóc đến khàn giọng, nói năng lộn xộn.
Tống Thiển đỡ cô ấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ấy, an ủi: "Lộ Lộ, trong một tiết tự học buổi tối hồi cấp ba, chính cậu nói với tớ rằng cậu không tin vào số mệnh, cậu nói rằng cuộc đời cậu không thể cứ kết thúc qua loa như vậy được."
"Cố gắng thêm chút nữa thì sẽ qua thôi. Cố gắng thêm chút nữa."
Là người con trai duy nhất ở đây, Tống Thiên Tứ luống cuống tay chân, vội vàng đưa mấy tờ giấy tới.
Tề Lộ Lộ đưa tay nhận lấy giấy của cậu, lau nước mắt.
Tống Thiên Tứ cố ý trêu chọc cô ấy: "Bẩn muốn chết. Chùi hết nước mũi vào tay áo của tôi rồi. Ai cưới cậu đúng là xui xẻo tám đời."
"Ai, ai chùi vào áo cậu chứ… hức hức hức…" Vốn là chuyện rất đau lòng, vậy mà vào miệng cậu lại khác.
Advertisement
"Đừng khóc nữa, khó coi chết đi được. Tự cậu lau đi. Cứ trốn ở đây một thời gian đã, dù sao cũng đến kỳ thực tập rồi, không đến trường cũng không sao."
"Đúng không chị?"
Tống Thanh gật đầu, bảo cô ấy cứ yên tâm ở lại đây. Sinh viên năm tư không cần đến trường, bất đắc dĩ lắm mới phải về một chuyến, sau khi nhận được bằng tốt nghiệp thì lập tức đến Bình Kinh.
Đêm đó Tề Lộ Lộ ở lại, Tống Thiên Tứ trở về trường học, Tống Thiển nằm cạnh Tề Lộ Lộ, nói chuyện phiếm với cô ấy.
"Còn nhớ rõ hồi cấp ba, có một lần tớ không muốn đi học nữa, cũng là cậu mạnh mẽ lạc quan nói với tớ, chỉ cần cố gắng thêm một chút thì sẽ vượt qua."
"Vì vậy, trước đây tớ đều suy nghĩ, không biết ba, bốn năm sau chúng ta sẽ trở thành người thế nào."
Bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều, khóc cả đêm quả thực rất mệt, Tống Thiển nương theo ánh trăng lọt qua khe hở của rèm cửa quan sát cô ấy.
Tống Thiển không biết kết cục của Tề Lộ Lộ, trong truyện thậm chí chưa từng nhắc tới người này, nhưng bây giờ cô ấy đang ngủ bên cạnh cô, có hơi thở, có nhịp tim, chứng tỏ rằng tất cả đều là thật.
Cô ấy đang nỗ lực sống, đang cố chống lại số mệnh.
Đây có thể là lần cuối cùng Tống Thiển nghi ngờ thế giới này, cô thật sự đã biến thành Tống Thiển.
Ngày hôm sau thức dậy, vạn vật ngoài cửa sổ bỗng biến thành một mảng trắng xoá, tuyết rơi rồi.
Bình Kinh đón trận tuyết đầu tiên của năm.
Bởi vì là thứ bảy, ba người làm ổ trong nhà, không muốn ra ngoài, nổi hứng chơi bài như hồi bé, mãi đến khi có người gõ cửa, Tống Thanh ra mở cửa rồi "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Tống Thiển hỏi: " Sao lại đóng cửa? Ai vậy?"
Tống Thanh cứng nhắc trả lời: "Không ai cả, chỉ là phát truyền đơn thôi."
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Tống Thanh dứt khoát mặc kệ.
Tề Lộ Lộ muốn đi mở cửa, Tống Thanh vội vàng ngăn cô ấy lại: "Ở đây an ninh không tốt, không nên tùy tiện mở cửa. Chỉ là phát truyền đơn thôi, chuyện thường ngày ấy mà, không có gì quan trọng đâu."
Rõ ràng là cô ấy có chuyện giấu giếm, nhưng Tống Thiển cũng không vạch trần.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, không hề có dấu hiệu từ bỏ, càng ngày càng lớn. Tống Thanh không nhịn được, mở cửa đi ra rồi khép hờ cửa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!