Sau khi anh đi tối đó, bốn, năm ngày nay Tống Thiển không gặp lại Hạng Loan Thành. Thời gian vẫn trôi qua như bình thường, mỗi ngày không phải tới đài truyền hình thì là tới trường bổ sung học phần.
"Thiển Thiển, buổi tối mình có buổi phỏng vấn, cậu có thể giúp mình dạy phụ đạo một chút không? Hai tiếng, từ 6 giờ đến 8 giờ. Khi nào về mình mời cậu đi ăn."
Từ năm nhất đại học, Lý Du Nhiên đã cùng một đàn chị phụ đạo cho học sinh tiểu học, đến năm ngoái, đàn chị bắt đầu đi thực tập, cô nàng mới chính thức tự làm một mình.
Thỉnh thoảng vào cuối tuần hay ngày nghỉ cũng kêu bạn cùng phòng cùng kiếm thêm thu nhập.
"Ok." Tống Thiển vừa mới nộp bản thảo, mấy ngày rảnh rỗi nên lập tức đồng ý.
"Trên đường nhớ phải cẩn thận một chút."
"Nếu sợ quá thì gọi taxi, mình trả tiền cho."
Lý Du Nhiên đứng trước gương soi trái soi phải, thỉnh thoảng hỏi mặc như vậy có được không, lúc phỏng vấn liệu có gặp câu hỏi nào khó không, nếu không trả lời được thì phải làm sao, căng thẳng tới cực điểm.
Advertisement
Tống Thiển liên tục trấn an cô nàng, ký túc xá mới yên tĩnh lại, một người khác thì đi hẹn hò, người còn lại thì quanh năm đóng quân trong thư viện.
Thập niên 90 thật sự không có gì để giải trí, điện thoại không mua nổi, phí internet quá đắt. Một mình Tống Thiển ở ký túc xá đến hơn 5 giờ mới xuất phát, quen thuộc đi dạy phụ đạo rồi về trường.
Buổi tối có gió nhẹ rất thoải mái.
Trên đường về có một đoạn ngắn hiếm người qua lại, hai bên đường có trồng cây ngô đồng, mùa thu bất chợt đến nhuộm vàng lá cây, tạo cảm giác vắng lặng.
Khoảng thời gian gần đây Tống Thiển rất nhàn nhã, tâm trạng cô vui vẻ, ngâm nga nhẹ nhàng bước đi.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống mặt đường, cô dẫm lên cái bóng của mình, chơi vô cùng vui vẻ, không để ý sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người, tiếng bước chân của cô đi một chút liền dừng.
Trong lòng Tống Thiển cảm thấy bất an, đột nhiên nhớ tới chuyện Lý Du Nhiên nói ở trường có người theo đuôi, mắt thấy còn mấy ngã rẽ nữa mới tới trường, tim đập thình thịch.
Cô vô thức bước nhanh hơn, không dám ngoái đầu lại nhìn, chỉ có thể liếc ra sau, mơ hồ nhìn thấy bóng một người đàn ông cao lớn.
Tống Thiển chưa bao giờ gặp phải tình huống này, chỉ có thể ép mình ổn định hơi thở, quan sát có phải thật sự có người theo dõi hay không, cố hết sức để tỏ ra bình thường.
Nhưng bóng đen vẫn đi theo phía sau, tim cô không khống chế được mà nhảy loạn trong lồng ngực.
Trong nháy mắt mất đi lý trí, Tống Thiển nhấc chân bỏ chạy, trong lòng thầm cầu nguyện trên đường có ai đó có thể cứu cô.
Người đàn ông phía sau cũng chạy theo, chân anh dài, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp. Trong lúc hoảng loạn, Tống Thiển không thấy rõ mặt người đàn ông, nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc lẫn trong mùi rượu nồng nặc.
Vừa ngẩng đầu, Hạng Loan Thành hai má ửng đỏ kéo ống tay áo của cô.
Đằng sau là một con ngõ, Hạng Loan Thành lôi cô vào trong.
Tống Thiển đương nhiên không chịu, người này xuất quỷ nhập thần suýt hù chết cô, bây giờ còn muốn làm loại chuyện này.
Nhưng sức lực Hạng Loan Thành lớn, cô giãy giụa thế nào cũng không lay chuyển được anh nửa phần.
Anh đẩy cô dựa vào tường.
"Anh có bệnh à!" Tống Thiển tức giận, bắt lấy cánh tay anh, cắn mạnh xuống, không chịu nhả ra.
Thật sự hù chết cô rồi.
Cô suýt đã cho rằng mình phải rời khỏi thế giới hiện thực tươi đẹp này, không, là thế giới tiểu thuyết tươi đẹp.
Hôm nay Hạng Loan Thành uống rượu đến say khướt, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Tống Thiển đeo cặp quay về trường, vui vẻ nhảy chân sáo, sau khi được trợ lý của mình đưa về, anh ma xui quỷ khiến đi theo cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!