"Thiển Thiển, đề luận văn đã được giáo sư công bố rồi. Cậu đã có hướng làm chưa?" Lý Du Nhiên cúi người tới gần Tống Thiển hỏi thăm.
Tống Thiển lấy tay che miệng, thấp giọng nói: "Vẫn chưa. Buổi phỏng vấn gần đây của đài truyền hình vừa mới kết thúc, mình còn có không ít bản thảo chưa viết xong nữa."
Âm thanh từ tọa đàm quá lớn, Lý Du Nhiên nghe không rõ, chỉ biết gật gật đầu.
"Còn cậu?" Tống Thiển hỏi lại.
Cái này thì cô ấy nghe được, Lý Du Nhiên lắc đầu: "Đề tài mình chuẩn bị trước đây bị người khác giành viết trước. Anh ta đã bắt đầu làm rồi, mình xem thử thì thấy không hề kém mình chút nào. Mình định chiều nay đến thư viện."
"Được, cậu có muốn mình đi cùng không?"
"Không cần đâu. Không phải buổi chiều cậu còn phải viết bản thảo sao?"
"Vậy nữ sinh mặc áo khoác trắng đi."
Tống Thiển ghé vào tai Lý Du Nhiên nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cô.
Advertisement
Lý Du Nhiên nhìn quanh một lượt rồi nhìn theo tầm mắt của Tống Thiển.
Tống Thiển ngơ ngác, nữ sinh đằng sau khẽ nói với cô: "Gọi cậu đó."
"Mình?" Tống Thiển chỉ vào bản thân.
Thanh niên trên sân khấu mỉm cười nói: "Đúng vậy. Xin mời bạn học này chia sẻ với mọi người về góc nhìn của cậu."
Tống Thiển nãy giờ nói chuyện riêng, làm gì biết câu hỏi là gì, thanh niên trên sân khấu cũng vì vậy mới gọi cô.
Anh ta lặp lại câu hỏi: "Cậu cảm thấy giáo dục có ý nghĩa thế nào đối với sự tồn vong của nhân loại?"
Tống Thiển lúc này mới tỉnh táo lại, cả hội trường lớn như vậy chỉ có một thiếu nữ lẳng lặng đứng giữa khán đài nói không ngừng, giọng nói nhẹ nhàng, không hề sợ hãi.
Từ năm nhất đại học, Tống Thiển đã ngâm mình trong thư viện, từng đọc rất nhiều sách có liên quan, không còn sự lúng túng lúc ban đầu, chỉ tiếc giọng quá nhỏ.
Lâm Hướng Vinh chỉ có thể nghe được một ít, nhưng anh ta đứng thẳng trên sân khấu, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tán thành, thấy sắc mặt của các bạn ngồi bên dưới dần trở nên nghiêm túc, hẳn là cô nói rất tốt.
Nhưng khoảng cách thật sự quá xa.
Nói xong, Tống Thiển chuẩn bị ngồi xuống, nhưng Lâm Hướng Vinh lại muốn tiếp tục chủ đề, tươi cười mời cô lên sân khấu.
Lý Du Nhiên ở bên cạnh cười trộm.
Tống Thiển không ngờ còn phải lên sân khấu, trong lòng lập tức ảo não.
Nếu không phải bởi vì học kỳ trước đài truyền hình nhiều việc, cô xin nghỉ quá nhiều khiến điểm rèn luyện thiếu nghiêm trọng, khó xét tốt nghiệp thì đã không đến mức phải dự tọa đàm để lấy điểm như bây giờ.
Cô và Lý Du Nhiên thường đến sớm, ngồi ở dãy sau cùng, không ngờ lại không lường được việc này.
Hai bước gộp làm một, cô nhanh chóng chạy lên sân khấu.
Lâm Hướng Vinh lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của nữ sinh, gò má trắng nõn vì chạy chậm nên ửng đỏ, lông mi dài mà cong, đôi mắt hoa đào long lanh.
Anh ta đứng trên sân khấu chờ Tống Thiển ổn định hơi thở. Ánh đèn sân khấu chiếu lên người cô một vầng sáng ấm áp, thậm chí có thể nhìn rõ lông tơ nhỏ xíu trên mặt.
Tương tác trong tọa đàm rất bình thường, nhưng việc mời sinh viên lên sân khấu không có trong kế hoạch của anh ta.
Chỉ là nhất thời xúc động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!