Chương 28: (Vô Đề)

Tống Thiển nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

Không phải xem như không quen biết sao?

Làm vậy là sao?

Hạng Loan Thành lại như không có chuyện gì xảy ra, liếc mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Những người khác cũng đều giật mình, duy chỉ có Giả Hoài Viễn gắp đồ ăn cho một cô gái bên cạnh cậu ta, phá vỡ bầu không khi xấu hổ, nói: "Mọi người đừng khách khí, ăn đi, ăn đi."

"Không khách khí, không khách khí…" Cô gái kia ngượng ngùng cười.

Tống Thiển lại như ngồi trên đống lửa, nhất là khi đối diện với ánh mắt tò mò và nụ cười không có ý tốt của Tạ Tiểu Tuyết, lòng cô càng lo sợ hơn.

Cô càng ăn không vô.

Đôi đũa kẹp lấy miếng thịt nhưng không đưa vào miệng, Tống Thiển nhân lúc anh cúi đầu, tay "không cẩn thận" run rẩy một chút, làm rơi miếng thịt xuống bàn.

Không thể ăn được nữa.

Advertisement

Cô gắp miếng thịt đặt vào đĩa thức ăn bỏ.

Sau hành động bịt tai trộm chuông* này, Tống Thiển tiếp tục đếm số đường trên hạt đậu phộng.

* Bịt tai trộm chuông: ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ tự lừa dối chính mình mà thôi

Đừng chú ý tới cô, đừng chú ý tới cô.

Nhưng trời không chiều lòng người, không đợi đếm xong số viên đậu phộng, chén của cô lại nhiều hơn một miếng thịt.

Bầu không khí vừa hòa hoãn chút ít lập tức đông cứng lại, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.

Chắc chắn có chuyện gì đó.

Tống Thiển nhận ra bầu không khí không đúng lắm, vội vàng cúi đầu không dám ngẩng lên, chỉ lặng lẽ liếc trộm người đàn ông ngồi bên phải, anh vẫn duy trì trạng thái ban đầu, tướng ăn đã nhã nhặn hơn nhiều.

Ai có thể tưởng tượng được mấy năm trước anh lấy tay bốc cơm ăn, dùng đũa cũng không phải chuyện dễ.

Anh ăn từng miếng một, nhai kỹ nuốt chậm, hoàn toàn không còn dáng vẻ ăn ngấu nghiến lúc ấy.

Hạng Loan Thành nuốt đồ ăn xuống rồi gắp cho cô một miếng sườn, bản thân lại tiếp tục ăn.

Tống Thiển hoàn toàn không dám ăn, tay cầm đũa run rẩy gắp từng miếng thức ăn trong chén trả lại cho anh.

Hạng Loan Thành thản nhiên nhận, không hề phản ứng mà cho vào miệng, tiện tay gắp thức ăn mới cho cô.

"Anh muốn làm gì?" Tống Thiển nghiến răng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy hỏi anh.

Hạng Loan Thành tiếp tục gắp thêm đồ ăn cho cô.

"Em quá gầy."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Nội tâm Tống Thiển cuộn trào muôn vàn cảm xúc, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, cố nhịn không phát giận: "Cảm ơn Tưởng tổng quan tâm."

Hạng Loan Thành không khách khí nói: "Không có việc gì, em ăn nhiều một chút là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!