Châu Đại Thành từ bên trong đi ra, hung dữ nhìn chằm chằm ba người họ.
Ly hôn?
Sao có thể để cái cây rụng tiền này rời đi chứ?
Tống Tư nghe xong lời này của gã, da đầu lập tức tê dại, cơ thể vô thức run lên, nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào xương tủy, trở thành phản ứng theo bản năng.
Châu Đại Thành cầm hai tờ giấy hôn thú màu đỏ trong tay, khẽ đong đưa, vẻ mặt đắc ý.
"Anh đã bạo hành chị tôi. Những vết sẹo trên người chị ấy là bằng chứng và cả nhà chúng tôi là nhân chứng. Chúng tôi hoàn toàn có thể tố cáo anh ra tòa. Bây giờ nhà họ Tống giàu có rồi, không ngại tìm luật sư. Đến lúc đó, quan tòa sẽ kết tội anh có hành vi bạo lực gia đình trong hôn nhân. Cho dù chỉ là vài năm tù nhưng để xem anh có bao nhiêu tiền để đấu với chúng tôi.
Anh vẫn nên tự lượng sức mình đi."
Tống Thiển mới chỉ là một học sinh trung học, nhưng cô dám cá rằng một người mù luật như Châu Đại Thành sẽ không hiểu những kiến thức này.
Nói đến việc vào đồn cảnh sát, sắc mặt Châu Đại Thành thay đổi.
Advertisement
Tống Thiển đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi biết anh chắc chắn sẽ không sợ, chỉ cần ở tù vài năm, cùng lắm thì lúc ra tù trắng tay mà thôi. Nhưng mà anh cũng biết có một vài người chết trong tù là chuyện bình thường."
Châu Đại Thành không khỏi lo sợ, nhưng không phải vì chuyện này, gã nhớ tới mấy năm trước mình phạm tội giết người, đến giờ vẫn chưa bị phát hiện, đã trốn nhiều năm như vậy, nhất định không thể bị bắt được.
Một chiêu bốn lạng địch ngàn cân* vừa tung ra, mọi chuyện đều dễ thương lượng hơn nhiều.
* Bốn lạng địch ngàn cân: một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất
Tống Thiển thấy gã không hiểu luật và sợ vào tù nên lúc này hù dọa đủ thứ.
Cuối cùng, nhà họ Tống hứa sẽ cho gã một số tiền, đổi lại gã sẽ không bao giờ làm phiền Tống Tư nữa.
Lấy được giấy chứng nhận ly hôn.
Nhà họ Tống mới thực sự thực sự yên ổn.
–
Vì sống gần nhau nên Tống Thiển thỉnh thoảng lẻn vào tiệm may của nhà họ Châu để nhìn thiếu niên liều lĩnh ngốc nghếch cầm vải đi theo sau sư phụ hoặc một thiếu niên khác.
Không hề mở miệng nói chuyện, nếu khách cần đóng gói đồ thì nhanh chóng đóng gói cẩn thận rồi giao cho khách.
Sao có thể ngờ được đây sẽ là một ông chủ quyết đoán, tàn nhẫn và độc trong tương lai chứ.
Tống Thiển đứng ngoài cửa nhìn anh.
Anh đang cúi đầu kiểm kê đồ đạc.
Cũng không chịu ngẩng lên, không sợ bị đau cổ sao?
Dương Đào từ phía sau bước vào, vén rèm lên thì nhìn thấy cô đang mỉm cười ngốc nghếch.
Anh ta đi đến cạnh Hạng Loan Thành, ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, ý nói cô đã đến rồi.
Hạng Loan Thành gật đầu, tiếp tục việc đang làm dở.
Thật ra anh đã biết từ lúc cô vừa đến, nhưng anh muốn xem cô sẽ làm gì.
Cuối cùng, cô không làm gì cả, chỉ nhìn anh rồi cười ngây ngô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!