Chương 22: (Vô Đề)

"Tao thấy mấy đứa trẻ ranh chúng mày đúng là không ngoan ngoãn chút nào. Chắc phải cho chúng mày nếm chút đau khổ mới yên lặng được đúng không?" Dù sao thì Châu Đại Thành cũng từng lăn lộn trong xã hội mà lớn, hơn nữa còn kéo đến một nhóm người, vốn dĩ không sợ bọn họ.

Hôm nay gã dẫn theo nhiều người như vậy thì cũng không định ra về tay không, hơn nữa lần này gã muốn nhiều hơn bốn phần.

Mấy tên được Châu Đại Thành kêu đến thấy ánh mắt ra hiệu của gã thì bày ra dáng vẻ không hề khách khí.

Nhưng vào lúc này, trước cửa truyền đến tiếng ồn ào, một đám người hùng hổ đi đến.

Đứa nhỏ truyền tin làm theo lời Tống Chí Cương, hối hả ngược xuôi, kêu gọi được khá nhiều trai tráng khỏe mạnh trong thôn.

Có mặt là có tiền, ngu mới không đi.

Nghĩ vậy, mọi người ồ ạt kéo đến đây, thậm chí còn kéo cả nhà theo, lớn thì sáu bảy chục, bé thì mười mấy tuổi.

Nghe nói nhà họ Tống có chuyện, đám người mang theo cuốc, thuổng, gậy gộc… ai có cái gì thì mang theo cái đó.

Advertisement

Mấy người mà Châu Đại Thành kêu đến cũng chỉ là hạng lưu manh đầu đường xó chợ, bởi vì gã không nghĩ có thể có chuyện gì bắt trắc, ai ngờ vừa đến đã gặp phải đội ngũ dũng mãnh như hổ, kỷ luật nghiêm như sói chứ.

Thua người không thua trận, Châu Đại Thành bình tĩnh nhìn đám ô hợp kia, nói với mấy anh em phía sau: "Sợ gì đám bần nông này! Anh em ta quyết lấy tiền về uống rượu, ăn thịt, chơi gái!"

Nhân lúc không bị canh chừng, Tống Thiên Tứ gắng sức dùng tay đằng sau cởi trói cho Tống Việt, Tống Thiển nhẹ nhàng vỗ vỗ Tống Thanh, lặng lẽ trao đổi qua ánh mắt.

Một, hai, ba.

Cởi bỏ dây trói, nhân lúc không ai để ý, bốn người nhanh như chớp chạy thoát khỏi nơi đó.

Không còn con tin, Châu Đại Thành hoảng sợ, trong cơn tức giận, gã phang luôn tên gầy yếu đứng cạnh bốn người họ.

Hành động này lập tức chọc giận đám người kia, đã nói chỉ đến trấn trận mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Đánh không lại đám người trong thôn, chẳng lẽ lại không đánh nổi một mình Châu Đại Thành?

Đầu óc nhóm người này cũng rất nhanh nhạy, lập tức quay ra đấm đá Châu Đại Thành.

Gã vốn không đề phòng, bị người ta xúm lại đánh túi bụi, cuối cùng còn bị đạp vào hạ bộ, đau đớn ngã lăn ra đất.

Tống Chí Tiến và hương thân phụ lão chưa kịp ra tay đã chứng kiến màn khôi hài này.

Đám người Châu Đại Thành kéo đến cũng không muốn gặp rắc rối nên vội vàng rời đi, để lại một mình Châu Đại Thành đã ngất nằm dưới đất.

Gia môn bất hạnh, gặp phải chuyện xui xẻo ngoài ý muốn.

Tống Chí Tiến thở dài một hơi.

Nhóm người trong thôn nhìn nhau, không đánh cái nào thì có được nhận tiền không đây?

Tống Chí Cương nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, ngay sau đó mở miệng: "Đã khiến các vị trưởng lão và dân làng chê cười rồi."

"Họ Tống tôi đây cũng không phải loại người nuốt lời. Tối nay hơi vội, tối mai mời mọi người đến nhà tôi ăn cơm, rượu thịt có đủ."

Bác dâu Tống lại bổ sung thêm một câu: "Người lớn, trẻ con đều đến chung vui nhé."

Sau khi tính toán, họ thấy một bữa cơm đầy đủ rượu thịt không hề rẻ, cả nhà cùng đến thì chắc chắn hời hơn nhận tiền.

Đoàn người cười nói vui vẻ, thầm nghĩ trưa mai phải nhịn đói để dành bụng để đến tối ăn một bữa no nê rồi về nhà ngủ một giấc.

Đám người giải tán, Châu Đại Thành cũng theo đó biến mất dạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!