Chương 19: (Vô Đề)

Trước khi trời sáng, mọi người luôn phải trải qua sự chờ đợi buồn chán, hoặc khàn cả giọng, hoặc ngoài mặt thì yên lặng nhưng thực ra trong lòng đang rối ren.

Chàng thiếu niên nghe cô nói xong thì dừng lại, thực sự đợi đến lúc tất cả mọi người đều rời đi hết mới tiến vào.

Một người đàn ông đi ngang qua anh, lớn tiếng chửi một câu: "Đồ hèn, ngày mai đừng có xuất hiện ở đây nữa."

Lại một trận cười vang lên, vô cùng chói tai, len lỏi vào lòng.

Hạng Loan Thành cúi đầu, không có bất cứ hành động gì, đứng trong bóng tối như đang ở hoang đảo không người, không có sức sống, cũng không nhìn thấy bất cứ tia sáng nào.

"Đi thôi, tôi dọn cùng cậu." Tống Thiển không đợi anh, bước vào nhà trước.

Căn nhà vốn nhỏ hẹp cũ nát bị đập phá không ra cái hình dạng gì, tất cả đồ đạc đều nghiêng ngả vỡ nát.

Cô khó khăn lắm mới nhặt được một đoạn nến nhỏ trong góc nhỏ để thắp.

Căn nhà sáng hẳn lên, cô dựng những thứ ngổn ngang trên đất lên, cầm chăn gối trải ngay ngắn lên giường, ngay cả bộ bát đũa duy nhất cũng bị đập vỡ nát.

Advertisement

Cô ngồi xuống, cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ lên, tránh để anh giẫm trúng.

Hạng Loan Thành vừa mở mắt ra đã thấy không xa có ánh sáng hiện lên, ngọn lửa lập lòe, bóng của cô và anh hắt lên bức tường cũ làm mắt anh đột nhiên có chút khó chịu.

Suy cho cùng, bao nhiêu năm qua anh chưa từng được ai thức tỉnh. Hạng Loan Thành cũng không rõ đã bao lâu, từ khi cả nhà đều nằm trên giường, anh bị ép trở thành trụ cột của nhà họ Hạng.

Anh không ngừng nói với bản thân, không được ngã xuống, đằng sau anh là thức ăn cho cả gia đình, vì vậy, dù lần nào ăn trộm cũng bị đánh, nhưng anh không thể ngừng lại được.

Lúc đầu đương nhiên rất đau, nhưng dần dần cũng quen rồi, còn sống quan trọng hơn bất cứ điều gì, cũng là khó nhất.

Anh bước về phía cô, đi về phía ánh sáng, từng bước một, chậm mà chắc.

Hạng Loan Thành ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu thì thầm: "Không trộm đồ."

"Hả?" Tống Thiển không hiểu gì.

"Tôi không có trộm, là đi lấy mấy thứ để quên ở đó mà thôi."

Anh nhấn mạnh.

Tống Thiển không ngờ anh sẽ giải thích với mình, cô vui vẻ cười: "Không sao đâu, cậu nói gì tôi đều tin."

Dọn dẹp xong, trời cũng đã tối rồi. Tống Thiển đột nhiên ý thức được, nếu cô không trở về thì sẽ gặp phiền phức.

Cô vội vàng tạm biệt anh, cầm túi rời đi.

Hạng Loan Thành ít khi tiễn cô ra cửa, anh đưa mắt nhìn theo bóng cô dần biến mất ở chỗ rẽ.

Trăng hôm nay rất sáng, một vầng trăng tròn treo trên không trung, ánh sáng rực rỡ rọi xuống đường, bóng của cô bị kéo dài mãi đến khi khuất khỏi tầm mắt.

Trước khi đi ngủ, thiếu niên trằn trọc mãi, trong đầu âm thầm đưa ra một quyết định quan trọng.

Một bên khác, khi Tống Thiển về đến nhà, Tống Chí Tiến hiếm khi không nói gì cô, có lẽ vì tối hôm nay cả nhà Tống Việt đã chuyển đến.

Một đại gia đình ở cùng nhau, ít nhiều cũng có chút xích mích.

Ngày hôm sau vẫn là một ngày đẹp trời khiến người ta thoải mái. Vừa tảng sáng, bác dâu Tống đã dậy làm bữa sáng cho cả nhà.

Tống Thiển ra sân vận động một chút, nhân lúc mọi người không chú ý, lén lút chuồn ra ngoài. Lúc đến căn nhà nhỏ, cửa đã được khóa chặt, nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ, đồ đạc vẫn còn, chỉ là không thấy người đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!