Mùa đông nên vết thương lâu lành, đợi đến khi vết thương trên chân Tống Thiển kết vảy đã là hai mươi ba tháng chạp, mọi người bắt đầu mua đồ tết, giấy đỏ, đèn lồng…
Ăn sáng xong, Đổng Thành Mai xách giỏ chuẩn bị đi chợ, Tống Chí Tiến cầm tẩu tặc lưỡi, nghĩ một lúc rồi nói: "Sẵn dịp thì vào trấn một chuyến đi, mua cho ba đứa bộ đồ mới để đón Tết."
Với điều kiện sống ở những năm tám mươi, số hộ có thể mua quần áo mới cho con cái đón Tết ở Diêm Đóa không nhiều, đa số đều là trái chắp phải vá cho đến khi không mặc được nữa thì mới cắt ra vá cái khác, phần lớn đều mặc đồ của con nhà người thân, hàng xóm.
Đổng Thành Mai cười: "Được, có cần gọi chúng nó dậy đi cùng không?"
"Được, Nhị Nha thì đừng gọi. Nếu buổi trưa không về thì chừa ít cơm trong nồi cho nó tự hâm lại."
"Cũng được, chân con bé vẫn chưa đỡ, cần nghỉ ngơi."
Thiếu nam thiếu nữ mười mấy tuổi vô cùng tò mò về thế giới bên ngoài, nhất là nửa năm mới được vào thị trấn một lần, đồ trong cửa hàng sặc sỡ đủ loại, sách giáo khoa không thể nào thỏa mãn khát vọng của bọn họ đối với trấn lớn.
Advertisement
Lúc Tống Thanh và Tống Thiên Tứ thay quần áo xong, đi ra ngoài thì Tống Thiển cũng đã tỉnh, nghe thấy bọn họ cãi nhau phải mang gì theo, luống ca luống cuống.
Cô không hề tò mò, hơn nữa cô còn có chuyện quan trọng phải làm. Có tiếng bước chân lộn xộn ngoài cửa, có lẽ có người sắp đẩy cửa bước vào.
Cô nhắm mắt giả vờ ngủ, đợi tất cả mọi người đi rồi mới ngồi dậy, trên bàn ăn để lại một mảnh giấy mà Tống Thanh viết, nói buổi chiều chị ấy mới về, bảo cô ở nhà tự lo cơm nước.
Tống Thiển chậm chạp đi vào bếp, giấu bánh bao mới làm hai ngày trước vào áo rồi đi đến cuối thôn.
Trên đường có rất nhiều phụ nữ xách giỏ dẫn con đi chợ, càng đi sớm càng mua được đồ tốt, đi muộn thì chỉ còn đầu thừa đuôi thẹo.
Quãng đường vốn chỉ mất vài phút mà cô đi gần nửa tiếng, khi đến cổng thì thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, nhưng cô vẫn gõ cửa mấy tiếng.
Không có ai đáp lại.
Lại gõ, vẫn không có ai.
Tống Thiển hơi nản lòng, có thể là ra ngoài rồi, dù sao trước đây anh cũng lang thang khắp nơi trong thôn, nếu không phải còn có bà nội cần chăm sóc, có lẽ mười mấy ngày cũng sẽ không về nhà lấy một lần.
Ngay lúc cô quay người định rời đi thì két một tiếng, cánh cửa mở ra.
Thiếu niên đứng trong bóng tối ló mặt ra nhìn cô, giống như đang trách móc, lại thờ ơ, không quan tâm.
Là bản thân thất hẹn, Tống Thiển lập tức lấy bữa trưa ra, hôm nay, cô còn đặc biệt mang thêm đôi đũa và dưa muối.
Thiếu niên không thèm để ý đến cô, mở cửa rồi đi vào trong, lên giường nằm giả vờ ngủ, hai tay gối sau đầu, không nhìn rõ khuôn mặt.
Tống Thiển nhìn hành động của anh như đứa trẻ bảy, tám tuổi cáu kỉnh rồi hờn dỗi một mình.
Tống Thiển là con một, không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, cùng lắm là giúp hàng xóm trông con, nhưng đó là một thằng nhóc ngoan ngoãn không thích nói chuyện, không dính người.
Cô không có cách nào, chỉ đành mở hộp cơm nhỏ ra, xếp xong đũa, nghĩ đến bản thân mình cũng chưa ăn thì ngồi xuống ăn luôn.
Tiếng sột soạt vang lên, anh lê giày đến ngồi xuống, cũng không khách sáo, cùng cô ăn cơm như gia đình bình thường.
Hạng Loan Thành cầm màn thầu lên gặm, hoàn toàn không có hứng thú với dưa muối.
Tống Thiển thấy anh ăn hơi khô thì gắp một miếng đặt lên miếng màn thầu của anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, không hiểu gì.
Cô chỉ vào, ý bảo ăn rất ngon.
Trong mặn có chút cay, lại hơi ngọt, Hạng Loan Thành ăn hết một miếng thì không gắp thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!