Chương 13: (Vô Đề)

___________________________________

Bà nội Hạng cuối cùng khi ra đi cũng được an táng đầy đủ, đợi mọi người thắp nhang xong cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Truyền thống khi làm hậu sự ở thôn, trước khi chôn phải để quan tài người mất trong nhà một ngày.

Toàn bộ quá trình Hạng Loan Thành đều đứng thẫn thờ bên quan tài, còn có người hảo tâm chạy lại khóc hùa hai ba tiếng.

Đến họ hàng thân thích của Hạng gia vẫn không hề xuất hiện, có khi đac quên mất nhà hắn rồi không chừng?!!

Khi kết thúc tuyết rơi dày thêm trời lạnh hơn...

Trên đường khiêng quan tài tuyết vẫn chưa tan hẵn, đường trơn trượt khó đi, không cẩn thận liền té.

Đi tuốt đàng trước đầu Hạng Loan Thành mặc áo tang, thân thể vốn là suy yếu, hơn nữa hai ngày này lăn lộn, đã gầy cởi hình người.

Tống Thiển đi theo đám đông đưa tiễn, nhìn thiếu niên chỉ mười mấy tuổi phía trước mà cứ như hàng chục tuổi...

Mặt hồ cũng đã đóng băng bóng loáng, đoàn người thông thả đưa tiễn, không khóc om sòm, không cười vui, một đường an tĩnh.

Lại đụng độ phải đám người đưa tiễn ở thôn bên cạnh, đám người kia khóc lóc như mất của tám đời, cả hai đoàn người đều tiến vào nghĩa địa.

Đem giấy tiền đưa vào ngọn lửa hừng hực kia, đoàn người xếp hàng chuẩn bị cúng bái.

Hạng Loan Thành chờ phần lớn mọi người đã rời đi, mới đi đến hạ dập đầu lạy ba bốn cái.

Thời điểm đứng dậy, trán bị dính chút bùn đất cùng tuyết trắng.

Tống Thiển lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn, muốn tới gần nhưng không dám, giữ khoảng cách chạy theo hắn, lại thấy Hạng Loan Thành đi về phía mộ của ba Hạng cách đó không xa.

Lại lần nữa dập đầu, nghiêm túc mà trịnh trọng.

Cô muốn an ủi hắn nhưng không biết phải mở miệng như nào!?

Hạng Loan Thành sớm đã không còn là đứa con nít dễ dụ, Tống Thiển cho hắn đồ tốt hắn có thể nhận, nhưng vẫn chịu cho cô tiếp cận hắn!!

Tiểu tử ngốc nghếch!!

Thiếu niên thu thập chuẩn bị rời đi, không vì đau khổ mà nán lại hồi lâu.

Hai bà ngày không ăn không uống không ngủ không nghỉ, cơ thể không chịu nỗi! Hắn còn chưa đi xa Tống Thiển đã thấy hắn đột nhiên ngã quỵ xuống..!

Tống Thiển nôn nóng tiến lên đỡ lấy hắn, lại bị hất ra.

Cô không có cách nào, chỉ có thể mềm mại khuyên dỗ: "Thập Thất, đừng nháo! Tôi đưa cậu về nhà."

Hắn liếm liếm môi khô khốc, lạnh mắt nhìn cô: "Cô rốt cuộc tại sao muốn quấn lấy tôi?"

Cô bịa một lý do, ôn nhu mở miệng: "Tôi muốn làm bạn với cậu nên giúp cậu thôi."

Tức cười.

Hạng Loan Thành trong lòng trào phúng.

Tống Thiển không để ý tới hắn lạnh nhạt, tiếp tục nói: "Cậu đã ba ngày không ăn rồi, tiếp tục nhịn thì thân thể sẽ sinh bệnh đó."

Hạng Loan Thành quay đầu không nhìn cô, gồng mình đứng lên.

Đầu gối hắn bị thương, khập khiễng đi về nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!