Mùa đông đến rất nhanh, đại khái cũng đã một tháng Tống Thiển chưa gặp lại Hạng Loan Thành.
Đầu mùa đông, thời tiết sương giá...
Thời điểm này vẫn chưa phổ cập thứ gọi là quần áo ấm, mọi người chỉ khoác thêm một lớp áo khoác mỏng bên ngoài, miệng vẫn luôn lạnh cóng run run.
Ở hiện đại với thời tiết này sẽ đồng loạt cho học sinh nghỉ học, nhưng bây giờ lại vô cùn tùy ý, mọi người cảm thấy nếu con cháu mình không thể đi học thì khỏi phải đi học, cứ như vậy kết thúc một học kỳ.
Cuối tháng sẽ có bài thi khảo sát, chỉ có ba lão sư ở lại trường chấm bài, qua đợt khai giảng tiếp theo mới phát bài thi cho học sinh.
Cho nên mỗi năm học đều trôi qua nhẹ nhàng.
Lưu lão tiên sinh kiêm hiệu trưởng trường, trên mặt luôn mang tươi cười hòa ái, nhìn về các nam sinh cuối lớp mà lắc đầu. Bọn họ chưa từng nghiêm túc nghe giảng lần nào cả!
Không biết sang năm làm thế nào mà thi đây?!
Mấy năm nay trường học trừ bỏ tiểu tử Tống gia kia, không có ai có thể hy vọng thi đậu cao trung ở huyện. Lưu lão tiên sinh tháo kính, vui mừng liếc mắt Tống Thiên Tứ.
Hơn nữa còn có người có thành tích đứng thứ hai Tề Lộ Lộ kia cũng rất có hy vọng, hai người này tương lai có thể đồng hành cùng nhau.
À còn Tống Thiển ngồi ở giữa hai người, cũng có thể hy vọng một chút.
Tống Thiên Tứ sửa sửa bài thi cho cô, nói: "Chị còn không hiểu chỗ nào không?"
"Sắp tới sẽ thi khảo sát lên cao trung, chúng ta phải nỗ lực hơn nữa, cùng nhau thi lên trường cao trung ở huyện!!"
Cậu lấy bài kiểm tra của Tống Thiển dòm ngó một chút, nhìn những chỗ sai trong bài có chút chấn động.
Sau đó mặt nhue pho tượng khép bài thi trả trở về.
Bởi vì hôm nay là ngày học cuối cùng, nên các bạn học đã sớm ra về.
Bên ngoài gió rét như dao thịt cắt qua da mặt, khi nói chuyện sẽ phả ra khí lạnh...
Trời giá rét, trên đường không có bóng người.
Con sông nhỏ trên đường nhà lúc này đang tan băng, Tống Thiển nhìn thấy có bóng người dưới lòng sông.
Đi lại gần chỉ thấy hắn đang khom lưng, "bùm" một tiếng, trên mặt sông nổi lên làn sóng nho nhỏ, một hồi sau lại yên tĩnh.
Tưởng có người bị đuối nước, Tống Thiên Tứ quăng cặp xuống chuẩn bị nhảy xuống cứu người thì thấy người kia đứng dậy, quăng con cá lên bờ, là Hạng Loan Thành!
Cá nhìn qua không nhỏ, ít nhất nửa cân, còn đang rất hăng hái vẫy đạp mình trên đất.
Hạng Loan Thành người ướt dầm dề đi lên bờ, ở dưới nước không tính là lạnh, nhưng khi lên bờ gió rét cắt qua người làm hắn thở mạnh một hơi.
Mui bàn tay có vết thường do băng cắt qua trắng bệch, làm tê mỏi thần kinh.
Hắn thong thả đi lên, chân tay run run vì lạnh, Tống Thiển vươn tay muốn đỡ hắn thì bị Tống Thiên Tứ không tình nguyện đưa tay ra ngăn cản.
Hạng Loan Thành sắc mặt trắng bệch làm lơ cậu, nghiêm trọng hắt xì một cái, bất giác co đầu rút cổ vào quần áo ướt đẫm kia.
Trời lạnh làm mài mòn sức lực chín trâu hai hổ của hắn, Tống Thiển lần nữa muốn giúp hắn bắt cá lại bị ánh mắt chết chóc của Hạng Loan Thành ngăn cản.
Không tiếng động bảo cô mau cút đi..!!
Đừng tưởng giúp đỡ vài lần thì chúng ta liền trở nên thân quen!
Hạng Loan Thành cởi áo khoác ngoài bao lại mấy con cá trên bờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!