Nội dung chính:
Chúng ta tới tìm Thí Thần Trảm Ma Giả.
–-------------
Trong hoa viên ngập tràn thi thể, hơn nữa toàn bộ chỉ còn lại lớp da, những thứ bên trong không biết đã đi đâu.
Hiểu Mộc Vân trong lòng chấn động, ngay sau đó, bên tai vang lên một âm thanh khiến hắn bừng tỉnh từ cơn kinh hãi, đồng thời cũng làm hắn giật mình.
"Meo ~"
Hiểu Mộc Vân lập tức quay đầu.
Tư Vũ Phi nở nụ cười xấu xa, sau đó đưa tay kéo mặt nạ xuống, che kín cả khuôn mặt.
"Ai." Hiểu Mộc Vân bất đắc dĩ thở dài, rồi dùng pháp thuật khiến lớp bùn đất trở về như cũ.
Tư Vũ Phi ngồi xổm bên cạnh quan sát, tiện thể nhìn Hiểu Mộc Vân bận rộn.
"Ngươi thật sự rất bình tĩnh." Tư Vũ Phi nhận ra rằng, bất kể đối mặt với tử vong của người khác hay chính mình, hắn luôn giữ được sự thản nhiên. Không giống như Tư Vũ Phi, mỗi lần nhìn thấy cái chết, bất kể là của ai, y đều hưng phấn như sói đói thấy mồi, quyết tâm truy đuổi, khiến sinh mạng mong manh kia chấm dứt hoàn toàn.
"Mấy năm nay, đã chết quá nhiều người." Hiểu Mộc Vân không phải sinh ra đã lạnh lùng với sinh mạng, chỉ là hắn đã chứng kiến quá nhiều cái chết. "Tu tiên mà chết, trảm yêu trừ ma mà chết, chết không lý do, thậm chí chính mình tìm đến cái chết. Ta đã từng cố gắng ngăn cản rất nhiều người khỏi con đường tự hủy hoại ấy, nhưng kết quả lại suýt chút nữa kéo chính mình vào con đường đó."
Tuy nhiên, điều đáng sợ không phải là kéo chính mình vào cái chết, mà là để trái tim mình bị tổn thương, khiến bản thân không còn cảm xúc nguyên sơ với sinh mạng.
Vậy nên, ở Ma Vực, dù tiếc nuối vì mười mấy sinh mạng vừa mất đi, hắn vẫn hiểu rõ rằng, mất rồi sẽ không thể lấy lại, đau thương chỉ khiến bản thân thêm yếu đuối. Cũng giống như ở Tô Sinh Thôn, hắn hiểu được rằng, những vị thần không rõ nguồn gốc ấy chính là thứ mà dân làng theo đuổi. Ngươi theo đuổi điều gì, điều đó sẽ tìm đến ngươi.
Đến cuối cùng, không có đúng sai, chỉ có lựa chọn.
Biết đâu, đến một thời điểm nào đó, mọi người sẽ nhận ra rằng, lựa chọn rời xa nơi hư vọng còn tốt hơn so với việc ở lại mảnh đất này.
Hiểu Mộc Vân dùng bùn đất che phủ lên những thi thể.
"Nhưng dù sao cũng phải điều tra rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì mới được." Hiểu Mộc Vân quyết định.
"Được a." Tư Vũ Phi không có ý kiến.
"Ngươi sao lại ngoan ngoãn như vậy? Phục Hi Viện cư nhiên có thể dạy ra một tiểu hài tử như ngươi." Hiểu Mộc Vân vui vẻ nhìn Tư Vũ Phi.
"Không có gì. Ngươi đã đồng ý đưa ta đến Thương Dịch Thành, trên đường ta bồi ngươi làm vài chuyện, đó là điều nên làm." Tư Vũ Phi bình thường có phần thờ ơ, nhưng thỉnh thoảng lại điên cuồng. Tuy nhiên, hành sự luôn có suy nghĩ riêng.
Hơn nữa...
Tư Vũ Phi khẽ nâng mặt nạ, thầm nghĩ.
Xem như vì ngươi từng mời ta ăn cuốn bánh, ta sẽ nhượng bộ ngươi một chút.
Tư Vũ Phi đứng dậy, giúp Hiểu Mộc Vân cùng nhau lấp lại bùn đất. Khi hai người đang bận rộn, con mèo đen kia vẫn nhảy tới nhảy lui. Đến lúc họ hoàn thành việc lấp đất chỗ cuối cùng, con mèo mới rời đi.
Muốn biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, trước tiên phải tìm được đàn chủ của Phảng Chủ Thần Đàn.
Đàn chủ Liêu Tín Phương là một người tu tiên kiên trì thanh tu, làm việc nghiêm túc, trong môn phái nói một là một, nắm giữ toàn bộ quyền hành. Nhưng ông ta luôn đối xử tử tế với người ngoài, đặc biệt là khách quen, mỗi lần đều tự mình tiếp đãi.
Lần này, ông biết rõ Hiểu Mộc Vân đến, nhưng cả ngày lại không xuất hiện, thật sự kỳ lạ.
Bởi vậy, Hiểu Mộc Vân nghi ngờ Liêu Tín Phương đã gặp chuyện, thậm chí suy đoán rằng ông đã chết.
Dù chỉ là suy đoán, muốn có thêm thông tin, chỉ còn cách tiếp xúc với người của Phảng Chủ Thần Đàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!