Nội dung lược thuật trọng điểm:
Giày đạp chết ngươi
••••••••
Tư Vũ Phi là lần đầu tiên nhìn đến minh hôn hiện trường, bước chân nhịn không được dừng lại, vẫn luôn quan sát.
Hiểu Mộc Vân nhìn hắn cười, ôn tồn nhưng mang theo chút đe dọa:
"Nhìn thấy hiện trường minh hôn, tốt nhất nên tránh xa, hơn nữa không cần nhìn lâu."
"Vì sao?" Tư Vũ Phi tỏ ra khó hiểu.
"Bởi vì minh hôn và âm thân vốn là những thứ đi ngược lại cương thường luân lý, tự mang theo tà khí. Nếu nhìn phải, dễ gặp xui xẻo trong thời gian tới." Hiểu Mộc Vân khẽ vuốt chiếc mặt nạ của hắn, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt của Tư Vũ Phi, "Cho nên, không cần xem."
"Ta gần đây vốn đã rất xui xẻo rồi." Tư Vũ Phi nghiêm túc nói.
"Phải không? Cụ thể là thế nào?" Hiểu Mộc Vân khẽ nhướn mày, hỏi.
"Không biết. Cảm giác từ lúc xuống núi đã bắt đầu gặp xui xẻo. Sau khi gặp ngươi thì đặc biệt xui xẻo." Tư Vũ Phi cố ý đáp lại, như đang trêu chọc.
"Không có khả năng đâu." Hiểu Mộc Vân không tin.
"Chắc chắn là vậy." Tư Vũ Phi khẳng định, không chút nghi ngờ.
"Để ta tính thử xem." Hiểu Mộc Vân nghiêm túc đưa tay trái ra.
Tư Vũ Phi nhìn tay hắn.
"Làm phiền ngươi đặt tay lên tay ta." Hiểu Mộc Vân nghiêm túc nhìn hắn, vẻ mặt không chút đùa cợt.
Tư Vũ Phi dù trong lòng có phần tò mò về bói toán của Kỳ Lân Sơn, nhưng cũng không cưỡng lại được sự nghiêm nghị của Hiểu Mộc Vân. Cuối cùng, hắn nghe lời, mở tay mình ra, để lộ đường chỉ tay và đặt lên tay Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân có bàn tay lớn hơn tay Tư Vũ Phi một chút. Hắn nâng tay Tư Vũ Phi lên, liếc mắt ngắm một lúc rồi khẽ nhíu mày. Hôm nay Tư Vũ Phi không đeo bao cổ tay, tay áo rộng thùng thình, khiến khi cử động, cổ tay hắn lộ rõ những vết thương. Đáng nói hơn, những dấu vết này không giống bị người khác gây ra, mà như tự mình làm hại chính mình. Nhìn từ góc độ vết thương, rõ ràng những tổn thương này đã xuất hiện từ vài tháng trước, không mới cũng không cũ.
Tư Vũ Phi nhìn tay mình, rồi lại quan sát biểu cảm của Hiểu Mộc Vân. Cuối cùng, hắn cúi đầu, cùng Hiểu Mộc Vân nghiên cứu các đường chỉ tay như thể đây là một trò tiêu khiển thú vị.
Người ta vẫn nói, đừng dại mà để hắn xem chỉ tay, bởi lẽ hắn có thể phán cho ngươi đủ loại danh hiệu kinh hãi: từ ác nhân, sát thần, đến kẻ điên thích giết người.
Hiểu Mộc Vân đang ngẩn người, thì Tư Vũ Phi lại chăm chú nghiên cứu chỉ tay của mình, thậm chí còn hăng hái hơn cả hắn.
Bầu trời lúc này đã dần tối sẫm.
Hiểu Mộc Vân thu tay lại, rồi nhẹ nhàng thả tay Tư Vũ Phi ra.
Tư Vũ Phi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta xem rồi, không thấy ngươi gặp ta sẽ xui xẻo. Ngược lại, ta nghĩ chúng ta là duyên trời định." Hiểu Mộc Vân cười nói.
Khoé miệng dưới mặt nạ của Tư Vũ Phi khẽ co giật. Hắn lập tức rút tay về với lực mạnh hơn.
Thấy hắn cố gắng rút tay, Hiểu Mộc Vân cũng buông ra, để mặc cho Tư Vũ Phi tránh xa.
"Ngươi nói chuyện đúng là... thật sự quá vớ vẩn." Đây là lời nói thật từ đáy lòng của Tư Vũ Phi. Hắn nhận ra Hiểu Mộc Vân chẳng hề xem chỉ tay, mà chỉ đang đùa giỡn chính mình.
"Sao lại thế được? Ngươi và ta, ta không cần xem tay cũng hiểu rõ ngươi." Hiểu Mộc Vân cười, tiếp tục nói: "Ngươi biết không? Có một thời gian, bất kể ta tính toán điều gì, đều tính ra liên quan đến ngươi. Thật sự kỳ lạ."
Điều này với Hiểu Mộc Vân là một bí ẩn không cách nào lý giải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!