Nội dung lược thuật trọng điểm:
Ca ca ôm một cái.
—
Tư Vũ Phi nhìn theo con thỏ bị mình đá bay, thấy nó nằm sõng soài trên sàn nhà. Con thỏ nhanh chóng bò dậy, ban đầu định làm bộ dọa nạt Tư Vũ Phi một phen, nhưng chẳng bao lâu, vẻ mặt nó thay đổi.
Nguyên nhân là do người khổng lồ đang di chuyển. Thân thể người khổng lồ này được chồng chất từ cơ thể người và động vật, trong quá trình di chuyển, một phần thân thể hắn rơi xuống. Phần thân thể đó rơi ngay cạnh con thỏ.
"A a, thần... Ngài làm rơi mất ta rồi..." Phần thân thể vừa rơi xuống là một người gầy gò đến đáng sợ, chỉ như một lớp da mỏng bọc lấy bộ xương. Dù rơi từ độ cao như vậy nhưng hắn vẫn chưa chết, chỉ lộ ra vẻ mặt đau đớn, ánh mắt hướng về phía người khổng lồ đang đi xa.
Người đó đau đớn kêu gào, nhưng cái gọi là "thần" căn bản không hề nghe thấy tiếng của hắn.
Một đôi giày đen dẫm xuống nền đất trước mặt hắn. Người vừa rơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tư Vũ Phi.
"Hồ ly! Hồ ly!" Hắn nhìn chiếc mặt nạ mà Tư Vũ Phi đeo, hoảng sợ đến cực độ, rồi hóa thành tro bụi trong chớp mắt.
Tư Vũ Phi: "..."
Lần đầu tiên hắn biết mình có thể dọa chết người.
Con thỏ nhảy qua đống tro bụi còn vương trên quần áo, rồi vội vã chạy theo người khổng lồ.
Tư Vũ Phi trầm mặc hồi lâu.
Thôi bỏ đi, nơi này thoạt nhìn kỳ quái, hắn ra ngoài là để tìm sư phụ, sư huynh và sư tỷ của mình, chứ không phải để tự biến mình dính vào những chuyện này. Huống hồ, Hiểu Mộc Vân chẳng qua chỉ đang ngủ thôi, có khi nào sẽ tỉnh lại.
Kẻ không có lương tâm như Tư Vũ Phi nghĩ vậy, rồi lặng lẽ xoay người, định bụng đi về theo con đường cũ.
Nhưng khi hắn quay đầu lại, con đường lúc trước đi qua đã biến mất.
Tư Vũ Phi thất vọng, tựa người vào một gốc cây gần đó, dùng nắm đấm gõ nhẹ lên thân cây.
Việc đã đến nước này, chỉ còn cách tiếp tục tìm người. Tuy nhiên, lần này nếu tìm được, Tư Vũ Phi quyết định phải nói rõ với Hiểu Mộc Vân rằng việc hắn có thể tới nơi này để tìm y là một chuyện vĩ đại đến nhường nào. Hơn nữa, trong suốt hành trình sau này, y nhất định phải tôn trọng hắn, báo đáp hắn vì đã cứu y tới hai lần.
Nghĩ đến đó, Tư Vũ Phi lấy lại tinh thần, tiếp tục bước đi.
Từ một hướng nào đó, hắn nghe thấy âm thanh vọng đến.
Tuy nhiên, hắn không phân rõ được âm thanh đó phát ra từ cơ thể người hay từ tiếng lòng của họ. Dù sao thì... những âm thanh đó quá ồn ào.
Tư Vũ Phi đi về phía phát ra âm thanh, bước đi một đoạn, hắn mới nhận ra phương hướng mình đi ngược hoàn toàn với hướng người khổng lồ rời đi ban nãy.
Khu vực này được chia thành những vùng riêng biệt.
Nhưng hiện tại, Tư Vũ Phi vẫn chưa nhận ra điều này. Hắn tiếp tục đi về phía phát ra âm thanh. Ban đầu, xung quanh hắn là những tán cây lớn che kín bầu trời, rừng rậm xanh mướt bao quanh hắn. Càng đi sâu, cây cối héo úa dần, động vật cũng thưa thớt hơn.
Tầm nhìn của hắn dần chuyển từ màu xanh lục sang sắc đỏ thẫm.
Tư Vũ Phi bước vào một ngôi làng hoang tàn.
Nơi này chính là chỗ phát ra âm thanh.
Tư Vũ Phi cẩn thận vòng ra phía sau nơi phát ra âm thanh, nhìn qua, liền thấy toàn người quen.
Không Tịnh hòa thượng, quái nhi cùng mẫu thân của hắn, cả dân làng.
Không ngờ rằng vừa mới chia tay chưa lâu, bọn họ lại gặp nhau tại nơi này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!