Chương 26: (Vô Đề)

Nội dung lược thuật trọng điểm:

Khiến ta hưng phấn không thôi.

•••••••

"Tịnh Vân Quân, ngươi còn nhớ không? Ngươi trước kia đã từng ở Ma Vực đi nhầm đường, khiến mọi người chịu hại thê thảm."

"Chẳng lẽ lần này ngươi cũng muốn giẫm lên vết xe đổ?"

"Ngươi muốn vứt bỏ chúng ta sao?"

"Giống như ngươi đã vứt bỏ những người kia trước đây?"

"Ngươi sẽ không làm vậy chứ."

"Mau vào đây!!! Hoặc là... Để chúng ta vào!!!"

Tư Vũ Phi nghi hoặc nhìn Hiểu Mộc Vân, những lời này có ý gì.

Hiểu Mộc Vân búng ngón tay, ý bảo Tư Vũ Phi đi xem vách tường hành lang.

Trên hành lang, trước mỗi căn phòng đều dán một lá bùa, Hiểu Mộc Vân đã thiết lập một kết giới ở đây, tách biệt hành lang với các khu vực khác. Vì thế những kẻ kia không thể đến được khu vực này, đó cũng là lý do chúng bắt đầu gào thét.

"Ta không hề đi nhầm đường ở Ma Vực." Hiểu Mộc Vân tự tin không chút nghi ngờ, "Ta cũng không đoán sai quẻ, nếu các ngươi muốn dùng chuyện đó để lay động tâm thần ta, e rằng các ngươi đã chọn sai rồi."

Lời vừa dứt, những âm thanh chói tai kia lập tức im bặt.

Hiểu Mộc Vân đứng yên tại chỗ, không bị mê hoặc.

"Vậy còn quẻ năm ngươi bảy tuổi thì sao? Thiên Đạo sủng nhi."

Hiểu Mộc Vân nghe xong, nhanh chóng liếc nhìn Tư Vũ Phi bên cạnh, tiếc nuối nói: "Ta tin tưởng vào bản thân, ta cũng không làm sai."

Hắn vẫn không bị ảnh hưởng.

"Ưm." Tư Vũ Phi đưa tay lên, đặt lên miệng mặt nạ, sau đó ngẩng đầu.

Hiểu Mộc Vân thấy động tác của hắn, hiểu ý liền cúi đầu ghé tai lại gần.

"Vì sao bọn họ chỉ nói bậy với ngươi, mà không nói ta?" Tư Vũ Phi cảm thấy mình bị bỏ qua.

"Ngươi muốn nghe nói bậy về ngươi sao?" Hiểu Mộc Vân thỏa mãn hắn nguyện vọng, "Ngươi là chỉ heo con."

Tư Vũ Phi lập tức đấm một quyền qua.

Lần này Hiểu Mộc Vân đã có chuẩn bị, lách người tránh đi.

"Thật nguy hiểm a." Hiểu Mộc Vân vuốt mặt mình, đắc ý cười.

Trong lúc bọn họ đối thoại, những âm thanh xung quanh lại ngừng bặt.

Hiểu Mộc Vân tưởng bọn họ đã từ bỏ, bèn nói với Tư Vũ Phi: "Ngươi xem đấy? Chúng ta có nên tiếp tục tìm con thuyền kia không?"

Hắn nói con thuyền kia, chính là con thuyền bọn họ vốn đang ngồi. Hai người bọn họ trao đổi với nhau, tính ra một điều bí ẩn. Đi về hướng không có mặt trăng đỏ sẽ tìm được lối ra, nhưng ở đây đi hướng nào cũng gặp được mặt trăng đỏ. Vậy thì, đáp án chính là đứng yên tại chỗ, đó chính là hướng không có mặt trăng đỏ.

Con thuyền này đã trôi quá xa, chỉ có con thuyền bị nước bao phủ kia mới là địa điểm xác định chính xác, hai người bọn họ cần tìm được vị trí con thuyền chìm đó.

Tư Vũ Phi định nói chuyện với hắn, vừa mở miệng, con thuyền này đột nhiên lay động dữ dội. Hắn định dựa vào thân thể ưu việt để đứng vững, nhưng Hiểu Mộc Vân lo lắng vô cớ, đã đỡ lấy hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!