Nội dung lược thuật trọng điểm:
Ngừng ở tử vong lần thứ một trăm
••••••
Buồm cao giương lên, thuyền đỉnh nhọn, có một người ngồi.
Trên biển mênh mông này không thể phân biệt phương hướng, chỉ có những vì sao là chỉ dẫn.
Hiểu Mộc Vân dùng sao trời định vị, sau khi xác định xong vị trí, định báo cho Tư Vũ Phi kết quả, nhưng khi vừa xoay người lại, liền thấy Tư Vũ Phi đang cuộn tròn cách chân hắn không xa, xem tư thế, dường như đã ngủ thiếp đi.
Hiểu Mộc Vân sửng sốt giây lát, rồi vô thức nhẹ nhàng cử động.
Nói ra thật buồn cười, trước kia hắn tự cao tự đại, tự cho rằng mình thấu hiểu thiên cơ. Dù phụ thân khuyên bảo thế nào, hắn vẫn một mực hành động độc lập. Vì thế hắn đã thử nghiệm thâm nhập tìm hiểu phép tính toán thiên cơ, thậm chí đột phá giới hạn của thiên đạo, tính ra những bí mật lớn mà thiên đạo không cho phép người ta dòm ngó.
Đại địa linh khí này sắp cạn kiệt, Thí Thần Trảm Ma Giả sẽ xuất thế.
Những điều thiên đạo không cho người ta thấy đều có lý do của nó. Sau khi biết được tương lai này, Hiểu Mộc Vân đã trong lo lắng bất an mà tiết lộ nội dung tính toán thiên cơ lần này.
Năm đó Ổ Thanh Ảnh hỏi hắn, ngươi tính đông tính tây, khi nào mới tính được kết cục của chính mình?
Hiểu Mộc Vân ở độ tuổi này muốn nói: Xin lỗi, ta có thể tính được thiên cơ ở trên, có thể bói quẻ đại địa ở dưới, nhưng lại không thể tính được vận mệnh của chính mình.
Thực ra sau khi bảy tuổi, Hiểu Mộc Vân đã từng một lần đến Phục Hi Viện, gặp qua Tư Vũ Phi, nhưng hắn nghĩ Tư Vũ Phi chắc chắn sẽ không nhớ.
Năm đó thừa lúc phụ thân bế quan tu luyện, hắn đã gây ra một chuyện lớn. Bốn năm sau, phụ thân xuất quan, việc đầu tiên là lôi hắn đến từ đường quỳ mấy ngày. Đương nhiên, ông định đánh Hiểu Mộc Vân một trận trước, nhưng năm đó thúc thúc tin vào kết quả bói toán của hắn đã bị đánh trước, đến lúc này, chưởng môn Kỳ Lân Sơn Hiểu Tinh Trú mới bắt đầu muốn giáo huấn con trai độc nhất. Thấy thế, Hiểu Mộc Vân lập tức chạy xuống núi.
Hắn dám chạy, Hiểu Tinh Trú liền cầm gậy đuổi theo.
Một người là gia chủ của một môn phái, một người lại là đứa con cưng được yêu chiều hết mực. Vậy mà cả hai lại không dùng đến pháp thuật, chỉ chạy đuổi nhau loanh quanh dưới chân núi Kỳ Lân.
Cuối cùng, Hiểu Mộc Vân vẫn bị Hiểu Tinh Trú bắt được. Nhưng vì chạy quá xa, hắn đã mệt đến mức không nhấc nổi tay chân, đành để Hiểu Tinh Trú túm lấy, xách về từ đường bắt quỳ phạt.
"Ngươi thật sự phẩm hạnh quá kém! Hôm qua ngươi dám làm ra chuyện như vậy, hôm nay ta không dạy dỗ ngươi, chẳng phải phụ lòng nương tử ta đã khuất và quẻ cầu ý dân sinh hay sao!" Hiểu Tinh Trú giận đến mức đập bàn rầm rầm.
Quỳ đủ rồi, Hiểu Mộc Vân vẫn không thoát được một trận đòn đau. Sau đó, hắn bị kéo đi chép sách để suy ngẫm lỗi lầm, cuối cùng lại bị lôi đến Phục Hi Viện để xin lỗi và nhận tội.
Phục Hi Viện vốn không mở cửa cho người ngoài, nhưng Hiểu Tinh Trú và Ổ Thanh Ảnh lại có giao tình khăng khít. Nói giao tình khăng khít, chính là vì trước đây, chưởng môn đời trước của Phục Hi Viện từng lên núi Kỳ Lân tìm niềm vui, mang theo tiểu đồ đệ Ổ Thanh Ảnh. Khi ấy, Ổ Thanh Ảnh còn nhỏ, trong lúc vui đùa cùng một đứa trẻ khác trên núi, vô tình khiến đối phương khóc đến thảm thương. Đứa trẻ đó không ai khác chính là Hiểu Tinh Trú, khi ấy tuổi tác cũng không chênh lệch mấy so với Ổ Thanh Ảnh.
Bạn cũ, tri giao, vừa là bạn, vừa như địch.
Lúc Hiểu Tinh Trú dẫn theo lễ vật đến tìm Ổ Thanh Ảnh, hắn không quên ném Hiểu Mộc Vân ở ngoài cửa Phục Hi Viện.
Chẳng vì lý do gì khác, chỉ bởi Hiểu Mộc Vân hiện giờ đang đứng đầu danh sách đen của Phục Hi Viện. Hắn bị cấm bước chân vào đây, mà nguyên do thì ai cũng biết: năm đó, hắn từng có ý đồ sát hại bảo bối của Phục Hi Viện – Tư Vũ Phi.
Không được vào Phục Hi Viện, lại bị phụ thân dặn không được chạy loạn quanh đây để tránh rắc rối, Hiểu Mộc Vân đành tìm một góc hẻo lánh, ngồi xổm xuống, cắn một cọng cỏ đuôi chó, giết thời gian.
"Hắc hắc." Một tràng cười trong trẻo vang lên.
Hiểu Mộc Vân ngẩng đầu theo tiếng cười, nhìn thấy một đứa trẻ khoảng chừng bốn tuổi đang ngồi trên bức tường cao của Phục Hi Viện. Đứa trẻ mặc váy vàng nhạt, tóc chưa dài, được tết thành hai búi nhỏ hai bên như bánh quai chèo. Nó ngồi vắt vẻo trên tường, hai chân đung đưa giữa không trung, nhìn Hiểu Mộc Vân vẻ mặt rầu rĩ mà cười thích thú.
Đặc điểm của người trong Phục Hi Viện là, thấy người khác không vui thì họ lại càng vui.
"Này, này, nguy hiểm, mau trở về đi." Hiểu Mộc Vân vội đứng lên, vẫy tay với đứa trẻ như đuổi con thú nhỏ.
Tường của Phục Hi Viện cao một cách thái quá, nếu một đứa trẻ nhỏ rơi xuống, chắc chắn sẽ bị thương nặng. Hiểu Mộc Vân không hiểu bọn họ làm thế nào để trông những đứa trẻ ở đây.
"Ca ca ôm một cái!" Đứa trẻ giơ tay về phía hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!