Nội dung lược thuật trọng điểm:
Dâng ta một nghìn lần tử vong.
—
Ở nơi này, chờ đợi một hai ngày thì còn tạm ổn, nhưng nếu thời gian kéo dài, tinh thần con người thật sự rất dễ xảy ra vấn đề. Trôi dạt trên biển, không có thức ăn nước uống khác ngoài những thứ mang theo, không nhìn thấy đất liền, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến người ta tuyệt vọng. Đã vậy, từ bất cứ hướng nào nhìn ra, người ta cũng chỉ thấy ánh trăng đỏ rực. Ánh trăng này khác hẳn ánh trăng thường thấy, tựa như một đôi mắt đang rình rập, thèm khát máu tươi để nhuộm mình càng thêm đỏ thẫm.
Nếu muốn tránh ánh trăng, đành phải đóng kín cửa sổ, nhưng làm vậy thì trong phòng chỉ còn lại bóng tối mịt mùng.
Sẽ phát điên, thật sự sẽ phát điên.
Khi tinh thần mọi người căng thẳng đến cực điểm, cứ cách vài canh giờ, những kẻ điên – những người chưa từng gặp mặt bọn họ – sẽ xuất hiện đâu đó trên thuyền, gào thét xé gan xé ruột, rồi lao vào giết chóc.
Những nhân tố đan xen chồng chất khiến tâm trạng mọi người ngày càng bứt rứt, nóng nảy.
Nơi này có người giết người hay không, bọn họ không dám khẳng định, nhưng càng lúc lại càng cảm thấy bản thân muốn giết người.
"Ta nói này, khi nào mới có thể thả ta ra? Ta cảm thấy bị trói thế này rất không thoải mái." Người tu tiên bị Hiểu Mộc Vân trói lại than phiền.
"Ngươi chịu khó nhịn một chút đi." Vì lời dặn của Hiểu Mộc Vân, những người trước đó tụ tập lại với nhau giờ đã tách ra. Trong căn phòng này, ngoài người tu tiên bị trói, chỉ còn lại hai người khác.
"Nhưng thật sự rất khổ sở a." Kẻ bị trói liên tục kêu ca, "Ta cảm giác toàn thân mình sắp bầm tím hết rồi. Nói đi, ta chỉ ăn có chút đồ thôi, đâu cần phải căng thẳng vậy. Ta thấy ta chẳng có chuyện gì cả."
Người tu tiên nhìn đạo hữu đã cùng mình dìu đỡ nhau suốt chặng đường mà thở dài.
"Hiểu Mộc Vân... từ lâu đã không đáng tin cậy." Kẻ bị trói vì khổ sở nên càng thêm bực dọc.
"Đừng nói nữa." Người thứ ba lên tiếng.
"Ta có nói sai đâu." Kẻ bị trói không chịu ngừng lời. "Việc nổi tiếng nhất của hắn, các ngươi chắc không quên đâu, trận chiến Lâm Uyên. Hắn vốn dĩ nên dựa vào năng lực thiên bẩm của mình để dẫn mọi người hoàn thành nhiệm vụ và thoát khỏi Ma Vực. Nhưng hắn cứ bói toán mãi, mỗi quẻ lại khác nhau. Đến khi cuối cùng tính ra được quẻ chính xác, thì cũng chỉ tìm được Thí Thần Trảm Ma Giả.
Kể từ đó, hắn cứ như một vai hề nhảy nhót."
"Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa, để ta cởi trói cho ngươi." Người thứ hai bực bội.
"Mau lên, đau chết mất!"
Còn lại hai người, bởi tình huống bất ngờ khiến tâm trạng càng thêm bức bối, liền ra tay, tháo bỏ xiềng xích trên người hắn.
Xích Hồn Đề Ngân Liên, chính bản thân cũng không thể tự tháo, người thường lại càng khó có khả năng cởi bỏ. Nhưng bọn họ đều là những người tu tiên, chỉ cần nắm lấy một đoạn dây xích, vận dụng pháp lực, xiềng xích lập tức tách ra.
Khi thấy một người khác đã tháo được dây xích, người thứ ba vốn từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc trong phòng cũng không thể ngồi yên. Hắn tiến lên, cùng hỗ trợ phá bỏ những xiềng xích còn lại.
Bọn họ bắt đầu từ dây xích trước ngực, từng bước phá giải, vòng qua phía sau, tiếp tục tháo bỏ từng đoạn trên cơ thể. Lúc người thứ ba vòng ra phía sau hắn, ngồi xổm xuống, mới nhận ra một điều bất thường.
Một mùi tanh hôi xộc tới.
Mùi này từ đâu ra?
Hắn vừa nghi hoặc, vừa cúi xuống tháo bỏ dây trói trên đôi tay của người bị giam cầm. Trong lúc chuyên tâm cởi dây xích, hắn bất chợt phát hiện ra một điều kinh khủng.
Người tu tiên bị trói này, giữa các ngón tay lại có màng.
"A..." Khi hắn ý thức được điểm bất thường, thì dây xích cũng vừa nới lỏng. Người kia chỉ cần dùng một chút sức, lập tức thoát khỏi gông cùm trên cổ tay.
Người thứ ba vội vàng lấy ra một lá bùa, định trấn áp người tu tiên này một lần nữa.
Nhưng hắn đã chậm một bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!