Chương 20: (Vô Đề)

Nội dung tóm tắt trọng điểm:

Trên biển trải đầy vàng

Nhìn chiếc thuyền sắp rời bến, Tư Vũ Phi tay cầm tiền mua vé, dáng vẻ vội vã muốn chạy đến.

"Tiểu thiếu gia, đừng qua đó. Thuyền hôm nay đã bị bao trọn, không thể mua được vé đâu." Có người đứng chặn trước mặt hắn.

Tư Vũ Phi cầm tiền trong tay, vẻ mặt ngơ ngác.

Những ngày qua, hắn lúc nào cũng cầm tiền, nhưng dường như không cách nào tiêu được. Chẳng lẽ mọi người bây giờ đều không cần tiền nữa hay sao?

"Ai là người bao thuyền?" Tư Vũ Phi tò mò hỏi.

"Hình như là một nhóm người tu tiên." Người qua đường chỉ tay về phía người đang chuẩn bị lên thuyền, ra hiệu cho Tư Vũ Phi nhìn. "Ngươi xem kìa."

Tư Vũ Phi ngẩng đầu.

Chiếc thuyền lớn đang dần rời xa bến cảng. Trên thuyền, một người đứng thẳng, hai tay giấu trong tay áo rộng. Kẻ đó vốn đang lơ đãng nhưng bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, liền quay đầu lại. Ngay sau đó, ánh mắt hắn lập tức chạm phải ánh mắt của Tư Vũ Phi.

Hiểu Mộc Vân, người đang đứng ở vị trí cao trên thuyền, nheo mắt cười. Khuôn mặt hắn gợi lên cảm giác quen thuộc, giống như chiếc mặt nạ hồ ly mà Tư Vũ Phi từng thấy. Hắn rút tay ra khỏi tay áo, vẫy tay về phía Tư Vũ Phi với vẻ mặt đầy đắc ý.

Sau cái vẫy tay, thuyền lập tức đổi hướng, ánh mắt của hai người cũng vì thế mà rời khỏi nhau.

"Hiểu Mộc Vân đại nhân, thuyền đã xuất phát. Tiếp theo, xin ngài giúp chúng ta tính toán hướng đi của những người mất tích." Một người trong nhóm tu tiên bước đến nói. Chiếc thuyền này được bao trọn để tìm kiếm những người tu đạo đã mất tích trên đường đến trạm dịch.

"Ta ngày càng sa sút." Hiểu Mộc Vân giấu tay vào tay áo rộng, cúi đầu thở dài. "Giờ đây nhiệm vụ được giao cho ta đều chỉ là làm người dẫn đường sao? Rõ ràng lần này ta khó khăn lắm mới chịu ra ngoài."

"Ha ha ha." Một người tu đạo đứng bên cạnh bật cười gượng gạo.

Hiểu Mộc Vân ngẩng đầu, nở nụ cười nhìn người kia.

Thật ra, hắn không hề bận tâm đến những chuyện này, chỉ là hắn thích đùa giỡn.

"Hiểu Mộc Vân đại nhân thay đổi nhiều thật." Người tu đạo cảm thán.

"Ta? Ta chẳng thấy mình thay đổi gì cả." Hiểu Mộc Vân không để tâm.

"Trước đây, khi còn ở tuổi mười mấy, ngài rất hay tranh cãi, không dễ dàng bỏ qua cho ai." Người kia hồi tưởng lại. Tuy nhiên, một số lời hắn không dám nói ra. Trước đây, Hiểu Mộc Vân không chỉ ngang ngược, cố chấp mà còn ngạo mạn, khiến những ai giao tiếp với hắn đều cảm thấy đau đầu.

Hiểu Mộc Vân vốn đang nheo mắt cười, nghe vậy thì thu lại nụ cười, mở to mắt.

Đôi mắt hắn không còn chút ý cười, vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo, không ai bì nổi.

"Đến khu vực biển gần đó còn một đoạn nữa. Mời ngài vào phòng nghỉ ngơi." Người kia mời hắn vào khoang thuyền.

Hiểu Mộc Vân bước vào phòng nghỉ. Hắn ngồi trên giường, không có việc gì làm nên muốn bấm quẻ tính thử xem tình hình hiện tại của Tư Vũ Phi thế nào. Như thường lệ, hắn lấy ra ba đồng xu, tiến hành gieo quẻ.

Đồng xu lần lượt rơi xuống, kết quả hiện ra cho thấy: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."

"Ồ?" Hiểu Mộc Vân tò mò ngẩng đầu.

Căn phòng có một cánh cửa sổ nhỏ. Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Theo sau đó, một bàn tay bám vào mép cửa, rồi một người linh hoạt như mèo nhanh chóng chui vào.

"Hô." Tư Vũ Phi thở phào nhẹ nhõm khi rơi xuống đất.

Chưa kịp quan sát xung quanh, một đôi chân đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!