Chương 178: PN: Biến thành mèo, thu nhỏ

Tóm tắt nội dung trọng điểm:

Tư Vũ Phi biến thành mèo + thu nhỏ lại

Trong tàng bảo khố của Phục Hi Viện chứa đủ loại bảo vật. Từ xưa đến nay, đệ tử Phục Hi Viện đều dán bố cáo rằng không được tùy tiện động vào các bảo vật trong đó. Dù có ý định trộm, cũng tuyệt đối không được chạm bừa, nếu không sẽ gây ra những hậu quả không ai lường trước được.

Rốt cuộc, Phục Hi Viện cũng chưa thể nghiên cứu hết mọi bảo vật trong kho.

Lời cảnh báo là vậy, nhưng tấm bố cáo này đôi khi không thể cảnh tỉnh kẻ ngoại lai, thậm chí cả người trong môn phái cũng khó lòng kiềm chế bản thân.

Tư Vũ Phi đến tàng bảo khố để trả lại cây cung Vô Lượng đã mượn trước đó. Khi hắn chuẩn bị rời đi, một chiếc hộp bất ngờ rơi xuống.

"Thật là, sao lại để đồ đạc lộn xộn thế này?" Tư Vũ Phi lẩm bẩm, chậm rãi bước tới nhặt chiếc hộp lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, điều không ngờ đã xảy ra.

Phục Hi Viện kỳ thực rất rộng lớn, điều quan trọng nhất là những người ở đây lại cực kỳ phân tán. Có lúc, i ngày cũng không thể tìm thấy một ai, chuyện này hoàn toàn bình thường. Nhưng nơi này lại có một hiện tượng kỳ quái: bất cứ chuyện gì, chỉ cần một người biết, không cần bao lâu, toàn bộ người trong Phục Hi Viện đều sẽ hay tin.

Ví như hiện tại, Trọng Tư Hành vốn đang giúp Phi Khấp Triều chỉnh sửa hoàng phù, bất chợt nghe được tin Tư Vũ Phi xảy ra chuyện.

Nghe tin, Trọng Tư Hành lập tức kéo Phi Khấp Triều chạy nhanh tới sân của Tư Vũ Phi.

Hiện tại nơi này đã đông nghịt người.

"Nhường một chút, nhường một chút." Trọng Tư Hành dẫn theo Phi Khấp Triều, cố gắng chen ra một lối đi.

"Không được, ngươi phải xếp hàng! Không thể chen ngang, ngay cả Nhị sư huynh cũng không được!" Một đệ tử của Phục Hi Viện quay đầu lại, giận dữ nói.

"Các ngươi còn nháo cái gì!" Trọng Tư Hành tức giận, kéo Phi Khấp Triều cùng bay qua đám người.

"A! Có người gian lận!"

Cuối cùng, hai người bọn họ cũng thành công vào được phòng từ cửa sổ. Nhưng khi chạm đất, cả hai đều ngơ ngác.

Tư Vũ Phi không ở đây.

Chỉ thấy Công Tôn Minh Nhật ngồi bên một chiếc bàn, trong lòng ôm một con mèo đen, trên bàn ngổn ngang giấy và mực. Bên ngoài vẫn có đệ tử nối hàng chờ vào, người nào cũng hứng khởi chạm vào mèo đen, sau đó mãn nguyện rời đi.

"Phi Phi đâu?" Trọng Tư Hành không hiểu Tư Vũ Phi đã xảy ra chuyện gì, sao Công Tôn Minh Nhật lại nhàn nhã ngồi đây ôm mèo.

Nghe thấy giọng Trọng Tư Hành, con mèo đen vốn đang mơ màng sắp ngủ trong lòng Công Tôn Minh Nhật liền ngẩng đầu, sau đó nghiêng người nhìn chằm chằm Trọng Tư Hành và Phi Khấp Triều.

Công Tôn Minh Nhật chỉ vào con mèo đen trong lòng, nói: "Ở đây."

"Meo!" Mèo đen kêu lên một tiếng, như thể đáp lại.

Trọng Tư Hành và Phi Khấp Triều sững sờ.

"Hình như là chạm phải vật gì đó trong tàng bảo khố, tạm thời bị biến thành mèo." Công Tôn Minh Nhật giải thích, "Hôm nay Phi Phi cả ngày không đi ăn cơm, ta cảm thấy có chút kỳ lạ, nên tới viện tìm hắn. Kết quả thấy một con mèo ngậm tờ giấy đi ra từ trong viện. Nhìn thấy ta, nó liền đưa giấy cho ta, mở ra thì thấy như thế này."

Công Tôn Minh Nhật đưa tờ giấy trên bàn cho Trọng Tư Hành và Phi Khấp Triều.

Hai người mở ra xem, phát hiện trên giấy là những nét chữ nguệch ngoạc, do móng vuốt mèo viết: "Ta là Phi Phi, ở tàng bảo khố bị biến thành mèo, có lẽ tới ngày mai mới khôi phục."

Sau khi bị biến thành mèo, Tư Vũ Phi lập tức quay về nhà mình, cố gắng hạ giấy và mực để viết. Nhưng vì móng vuốt mèo không thuận tiện, hắn bận rộn cả ngày trời mới viết xong một hàng chữ đó, tự nhiên cũng mất cả ngày không xuất hiện trước người khác.

"Phi Phi, thật đáng thương a." Một đệ tử Phục Hi Viện ngồi bên cạnh Công Tôn Minh Nhật, đưa tay ra v**t v* mặt mèo.

Bị bản năng mèo chi phối, Tư Vũ Phi thoải mái nheo mắt lại, râu mép khẽ rung, phát ra tiếng kêu khò khè.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!