Chương 176: PN: Công Tôn Minh Nhật - Trọng Tư Hành

Tóm lược nội dung chính: 

Đại sư huynh và Nhị sư huynh. 

•••••••• 

Công Tôn Minh Nhật trong đời đã gặp qua một vài người có khả năng làm thay đổi vận mệnh mình. 

Về phần Ổ Thanh Ảnh, không cần bàn thêm. 

Nhưng một người khác, kẻ quan trọng không kém, lại xuất hiện trong một mùa hè oi ả. 

Hôm đó, Công Tôn Minh Nhật đang câu cá dưới chân núi Phục Hi Viện. Hắn thu hoạch kha khá, xách theo một rổ cá đầy, chuẩn bị quay về. 

Lý do hắn đi câu cá là vì Ổ Thanh Ảnh. 

Tối qua, Ổ Thanh Ảnh uống say, ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau. Khi Công Tôn Minh Nhật ngang qua sân của nàng, nghe thấy bên trong phòng vang lên tiếng đồ đạc rơi lộn xộn. Hắn vội vã bước vào, giúp sư phụ say rượu rót nước rồi thu dọn những món đồ bị nàng làm đổ. Ổ Thanh Ảnh nằm dài trên giường, lẩm bẩm cả buổi, bảo rằng nàng muốn uống canh cá tươi. 

Nói xong, nàng lại xoay người ngủ tiếp. 

Công Tôn Minh Nhật bất đắc dĩ, chỉnh lại chăn cho nàng rồi ra ngoài, cầm theo cần câu xuống núi. 

Mùa hè, mặt trời treo cao suốt cả ngày. Nhưng khi chiều tà, nhiệt độ bắt đầu giảm dần. 

Tính toán thời gian, Công Tôn Minh Nhật thấy nếu trở về lúc này, vừa kịp giao cá cho nhà bếp để chuẩn bị nấu canh cho Ổ Thanh Ảnh trong bữa tối. Vì thế, hắn xách rổ cá, men theo con đường quen thuộc mà rời đi. 

Hắn đi qua một con đường nhỏ bị cây cối bao quanh, chỉ vừa đủ cho một người đi. Những tán cây che khuất cả bầu trời, khiến ánh nắng mùa hè gay gắt rọi qua chỉ còn những tia nhỏ vụn, loang lổ trên người Công Tôn Minh Nhật. Hắn không biểu lộ cảm xúc, gạt những cành lá cản đường, từng bước tiến về trước. Cuối cùng, hắn bước ra khỏi bóng râm. 

Mặt đất mùa hè nóng hầm hập, như thể bốc lên từng làn hơi nóng, khiến không khí cũng trở nên ngột ngạt. 

Vừa bước ra khỏi chỗ tối, ánh sáng gay gắt khiến Công Tôn Minh Nhật lóa mắt. Khi hắn dần lấy lại được tầm nhìn, cảnh tượng trước mặt khiến hắn khắc sâu trong tâm trí, không bao giờ quên. 

Một thiếu niên gầy gò, tay chân bị xích sắt trói buộc, quần áo rách nát, đang bò lết trên mặt đất khô cằn, nóng rát. 

Sự xuất hiện bất ngờ của Công Tôn Minh Nhật khiến thiếu niên như chim sợ cành cong. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải ánh mắt Công Tôn Minh Nhật. 

Thiếu niên trông vô cùng thảm hại. Mái tóc rối tung, khuôn mặt dơ bẩn, đôi môi nứt nẻ, trắng bệch. 

Đây là bộ dạng của một kẻ sắp chết. 

Thiếu niên phát hiện Công Tôn Minh Nhật chỉ là một nam tử mặc y phục bình thường, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh, lý trí hắn nhắc nhở phải tránh xa con người. Hắn muốn lẩn vào rừng, nhưng vì đã lâu không được ăn uống, cơ thể kiệt quệ, tay chân không còn sức, chỉ có thể cố sức bò thêm hai bước. 

Tuyệt vọng. 

Lúc này, nếu có ai ném một con cá từ trong rổ xuống mảnh đất khô cằn này, cũng có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng đó. 

"Ô." Thiếu niên muốn khóc, nhưng vì đã lâu không uống nước, ngay cả nước mắt cũng không thể rơi. 

Khi hắn đang đau đớn muốn chết, trời cao dường như không còn nhẫn tâm bỏ rơi hắn. 

Phía xa vang lên những tiếng hô lớn. 

"Hắn trốn không thoát!" 

"Lần này bắt được rồi, giết ngay tại chỗ, mang đầu về." 

"Nhanh tay lên!" 

"Nơi này gần Phục Hi Viện, không thể nấn ná lâu." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!