Chương 17: (Vô Đề)

Nội dung lược thuật trọng điểm:

Không phải tới chờ ngươi.

—-

Nhìn theo con thuyền rời đi, Tư Vũ Phi dứt khoát quay lưng, rời khỏi.

Do con đường hắn đi quá dài, trên đường về không tránh khỏi phải đi ngang qua ngôi làng vừa rồi. Ngay trước cổng làng, quả nhiên có người đang bán hồ lô ngào đường, hơn nữa khách khá đông, chủ yếu là người lớn mua cho bọn trẻ con ăn.

Tư Vũ Phi mang mặt nạ, khoác trên mình bộ áo đen, đứng ở cổng làng.

Người lớn nhìn hắn, theo bản năng nhíu mày, sau đó lẳng lặng tránh xa.

Trong khi đó, lũ trẻ con đang cắn những xiên hồ lô ngào đường, ngước nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ, thậm chí một đứa lớn gan vươn tay ra, níu lấy góc áo hắn.

"Ca ca, ca ca, cái mặt nạ của ngươi mua ở đâu vậy?" Một đứa trẻ hỏi, giọng lanh lảnh.

"Ta tự làm." Tư Vũ Phi trả lời đúng trọng tâm câu hỏi.

"Ca ca, sao ngươi cứ đứng im thế?"

"Ta không đứng im, ta đang xếp hàng." Thực ra, Tư Vũ Phi cũng muốn mua hồ lô ngào đường.

Cô chủ quầy nghe thấy vậy, hơi khẽ nhích người, dè dặt dịch lại gần.

Tư Vũ Phi nắm chặt tay, đưa ra phía trước.

Cô chủ mở tay ra.

Tư Vũ Phi buông tay, tiền xu rơi vào lòng bàn tay cô chủ.

Hắn đưa quá nhiều tiền, nên cô chủ dứt khoát đưa cả khay hồ lô ngào đường cho hắn.

Tư Vũ Phi ôm một khay đầy xiên hồ lô, bước đến một gốc cây hoa đào rồi ngồi xuống.

Do hắn mang theo rất nhiều hồ lô ngào đường, lũ trẻ con không kìm được mà chạy theo, dùng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn thèm thuồng nhìn chằm chằm vào hắn.

Tư Vũ Phi chọn một xiên từ khay, sau đó đẩy cả khay sang cho bọn trẻ.

"Cảm ơn ca ca!" Lũ trẻ hào hứng reo lên, nhảy cẫng, rồi chia nhau đống hồ lô ngào đường.

Vì nhận được món quà từ Tư Vũ Phi, đám trẻ không ngần ngại ngồi vây quanh hắn, ríu rít trò chuyện.

"Ca ca thích ăn món này lắm sao?" Một đứa ngồi cạnh hắn ngước nhìn, hỏi.

"Khi còn nhỏ, ta hay theo sư huynh xuống chân núi bắt cá. Trước khi về sân, họ thường mua cho ta. Vị chua chua ngọt ngọt, ta rất thích." Câu trả lời của hắn không khác gì một đứa trẻ con.

"Vậy sao ca ca không ăn?" Đám trẻ hỏi tiếp.

"Ăn thì phải tháo mặt nạ, ta sợ làm các ngươi hoảng sợ." Tư Vũ Phi cầm xiên hồ lô trong tay, xoay xoay.

"Ca ca xấu lắm sao?" Đứa trẻ hồn nhiên hỏi, không chút kiêng kỵ.

"So với xấu..." Tư Vũ Phi trầm tư, rồi thản nhiên đáp, "Là đáng sợ."

"A..."

"Ta tò mò!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!