Chương 16: (Vô Đề)

Nội dung lược thuật trọng điểm:

Lần đầu tiên tiếp xúc

—-

Cánh hoa đào bị gió cuốn bay, rơi xuống như một cơn mưa lớn phủ đầy trời.

Trong sự trầm mặc, trước ngực người đứng đó chỉ còn lại chiếc mặt nạ quỷ dị đối diện với chính mình.

Hai khuôn mặt hiện ra: một chiếc mặt nạ trắng lạnh lùng không chút cảm xúc, một khuôn mặt khác, nơi nụ cười dần giãn ra, để lộ nét mặt của một con người.

Nam nhân vốn đang tùy ý mỉm cười, nhưng dường như bất chợt nhận ra điều gì. Bàn tay đang ôm lấy đùi Tư Vũ Phi chợt siết chặt, sau đó cúi đầu, như đang suy tư, tiến sát về phía mặt nạ.

Mái tóc của hắn không được buộc gọn, những lọn tóc đen như thác nước buông xuống, vô tình chắn ngang tầm mắt của Tư Vũ Phi. Đang bị ôm chặt, Tư Vũ Phi chỉ có thể ngước nhìn lên, vốn dĩ sẽ thấy được tán cây trên đầu, nhưng giờ đây, tầm nhìn đã bị mái tóc đen nhánh che khuất một nửa. Mái tóc ấy đổ xuống như mực, phủ quanh hai bên gương mặt của hắn. Đôi mắt của người đàn ông chỉ nhìn cố định vào người đối diện, không có bất kỳ lựa chọn nào khác.

Nếu là người bình thường, chắc hẳn sẽ bị người nam nhân này dọa cho hồn bay phách lạc. Nhưng Tư Vũ Phi vẫn đứng yên bất động. Có lẽ chính vì phản ứng thản nhiên ấy mà người lạ mặt càng áp sát lại gần. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn rất nhỏ, Tư Vũ Phi theo bản năng đưa tay ra, đặt lên mặt hắn rồi đẩy nhẹ sang một bên.

Nam nhân nhìn hành động ấy, bất lực lắc đầu cười, rồi từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt Tư Vũ Phi xuống đất.

"Ban đầu ta còn tưởng có đứa trẻ đang nghịch ngợm trên cao rồi chẳng may ngã xuống."

Tư Vũ Phi vì giữ thăng bằng, đã vô thức dùng chân đạp lên sàn gỗ phía trước, tay cũng theo phản xạ chống xuống vai nam nhân.

Nếu không phải vì hắn xuất hiện bất ngờ, Tư Vũ Phi vốn có thể tự mình tiếp đất an toàn.

Trong lòng, Tư Vũ Phi không khỏi thầm oán trách, nhưng vẫn không nói một lời.

Sau khi đứng vững, hắn chậm rãi rút tay lại.

Tư Vũ Phi vốn định lặng lẽ rời đi, nhưng lại nhớ tới lời dạy của sư phụ cùng các sư huynh, sư tỷ: phải luôn giữ lễ phép. Vì vậy, hắn lập tức ngẩng đầu lên.

Ngay khi vừa ngẩng đầu, hắn suýt chút nữa đụng phải khuôn mặt của nam nhân kia. Khoảng cách quá gần khiến hắn giật mình.

Tư Vũ Phi đưa tay vuốt lại chiếc mặt nạ của mình, như thể đó chính là khuôn mặt thật của hắn.

"Ngươi không phải tiểu hài tử à." Qua đường người cảm khái.

Tư Vũ Phi giơ tay lên, khoa tay múa chân chiều cao của mình, rồi nói: "Ta hai mươi."

Thân hình hắn thuộc dạng bình thường, nhưng người trước mặt thì lại quá cao.

Cách nói chuyện và ngữ điệu của Tư Vũ Phi thường khiến người khác cảm thấy không khác gì một đứa trẻ.

"Phụt." Người đàn ông đưa tay lên che miệng, khóe miệng nhếch lên, bật cười.

Tư Vũ Phi theo phản xạ siết chặt tay thành nắm đấm.

Hắn có cảm giác mình vừa bị cười nhạo.

Bên ngoài toàn người xấu.

Tư Vũ Phi xoay người định rời đi, nhưng vừa bước được một bước, trước mắt hắn bỗng xuất hiện một xiên hồ lô đường.

"Ở bên kia mua đấy." Người nọ cười, tay chỉ về phía thôn mà Tư Vũ Phi vừa rời khỏi.

Tư Vũ Phi nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn xiên hồ lô.

"Ăn không?" Người nọ đưa xiên hồ lô lên, như là giỡn với mèo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!