Chương 14: (Vô Đề)

Nội dung lược thuật trọng điểm:

Mặt nạ rớt

—--

Tư Vũ Phi thả hai người xuống, bởi vì không hiểu ý của họ, hắn thẳng tay thả dây khiến hai người ngã nhào trên sàn nhà.

"Vũ Hiết Quân!" Lục Lan Khê không hiểu tại sao mình lại không kiềm được tức giận với ân nhân của mình.

Tư Vũ Phi nhảy xuống từ dây thừng, đáp xuống sàn nhà một cách vững vàng. Áo ngoài theo động tác của hắn lướt qua, thậm chí chạm vào tay của Lục Lan Khê.

Lục Lan Khê ngẩng đầu nhìn hắn.

Tư Vũ Phi cũng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào vị trí chính giữa miếu thờ, nơi đặt thần vị.

Ở đó, sừng sững một thân thể Thần Tượng.

Người ta gọi hắn là Sơn Dương Thần. Quả thật, hắn có đầu của một con dê, nhưng không chỉ một cái mà là ba cái. Hắn có đôi chân người, đang dùng sức ngồi xổm trên đài thần, tựa như đang gánh vác một sức nặng vô lượng. Từ trên cơ thể hắn, hàng chục con dê mọc ra, phá vỡ cơ thể mà chui ra ngoài. Mỗi con lại có đôi chân cao hơn con trước, toàn bộ đều mọc ngược lên trên, tựa như đang cố vùng vẫy trốn thoát khỏi sự ràng buộc của thân thể.

Nhưng điều đáng sợ nhất không phải những con dê, mà chính là cơ thể của hắn: tàn khuyết và không trọn vẹn. Đôi mắt trên khuôn mặt đã mất, mũi cũng không còn. Bụng của hắn bị khoét mất một mảng lớn, bên trong tựa như đã bị đào rỗng.

Trong những lúc cảm xúc của sinh vật giao động mãnh liệt, Tư Vũ Phi có thể nghe được tiếng lòng của chúng.

Thần Tượng kia, dù bất động, nhưng trong tâm trí lại gào thét: "Cứu ta! Cứu ta! Đừng để lũ sinh vật này tiếp tục sinh sôi và ăn ta nữa! Ta không thể chết đi! Xin hãy cứu ta!"

"Tại sao ngươi không thể chết?" Tư Vũ Phi đứng thẳng, mở miệng hỏi.

"Bởi vì ta đã là tiên nhân đắc đạo, trường sinh bất tử! A! Trường sinh bất tử! Thân thể bất diệt! Trên đời này lại có thứ đáng sợ như vậy!"

Lời vừa dứt, Phạm Đan cũng vừa cởi xong dây trói. Hắn kinh ngạc hỏi Tư Vũ Phi: "Vũ Hiết Quân, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"

So với Phạm Đan, kẻ khiếp sợ hơn cả chính là bức tượng thần tàn khuyết kia. Hắn nghe được Tư Vũ Phi nói chuyện với mình, kích động đến mức như muốn run rẩy.

Nếu như hắn còn có thể run rẩy.

『 Ngươi có thể nghe được tiếng của ta? Ngươi thực sự có thể nghe được tiếng của ta! 』

Tư Vũ Phi cố ý vỗ nhẹ vai mình, đáp lại một cách kín đáo bằng một chữ: "Ừ."

『 Thiếu niên, ta cầu xin ngươi, hãy giết ta! Ta thật sự không chịu nổi sự tra tấn này nữa! 』

Tư Vũ Phi nhìn hắn, im lặng không đáp.

Bởi vì bên cạnh còn có hai người, hắn không tiện nói gì thêm.

『 Quá đau đớn! Ai có thể ngờ rằng đắc đạo thành tiên lại dẫn đến kết cục như thế này. Thân thể ta bất diệt, linh hồn ta chứng kiến chân lý tự nhiên của thế giới này, nhưng linh hồn lại bị nhốt trong thân thể này. Tiên hồn ta và thân xác phàm trần vốn không liên quan, nhưng ta không thể điều khiển cơ thể này, cũng không thể rời bỏ nó. Suốt 50 năm, ta chỉ biết bất lực nhìn những người từng là bạn bè, người thân, hàng xóm, tất cả đều gặm nhấm thân thể ta.

Ta có thể cảm nhận được từng thớ thịt bị xé rách, nhìn bọn họ ăn thịt ta, rồi những vết thương mới lại mọc ra thịt mới. Cứ như thế, không có điểm dừng. Bởi vì ta là bất tử!』

Tất cả ký ức và cảm xúc của Sơn Dương Thần đều truyền tải trọn vẹn đến Tư Vũ Phi.

Hắn, 50 năm trước, chỉ là một người tu tiên bình thường sống ở Dương Minh Trấn. Thỉnh thoảng, hắn ra ngoài tham gia các buổi tụ hội môn phái hoặc diễn đàn luận đạo. Một lần, khi tham dự Đại hội Vạn Pháp do Vô Thượng Pháp Môn tổ chức, có người hỏi hắn có muốn thành tiên không.

Tu tiên, tu đạo, chẳng phải cuối cùng đều hướng đến đắc đạo thành tiên?

Nghe câu trả lời khẳng định, người nọ đưa cho hắn một hạt giống.

Khi ấy, hắn không mấy để tâm, chỉ tiện tay bỏ hạt giống vào túi Càn Khôn. Trở về Dương Minh Trấn, hắn tiếp tục tu hành như thường lệ. Nhưng khác với trước đây, hắn cảm nhận được tiến trình tu luyện của mình nhanh gấp bội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!