Nội dung lược thuật trọng điểm:
Kỳ thật ta năm nay bảy tuổi
---
Hôm nay là một ngày lành.
Dù những ngày gần đây trời liên tục mưa, bầu trời u ám, mưa rả rích không dứt khiến ánh trăng chẳng thể nào ló dạng. Trong không gian, phảng phất mùi ẩm ướt của lá cây cháy dở bị nước mưa dập tắt, hơi nước bốc lên, sương mù giăng kín, tạo nên cảm giác hư ảo và quái dị.
Nhưng quả thật, hôm nay là một ngày lành.
Một người mặc bộ y phục lam cũ, tay cầm chiếc ô, đứng giữa khu rừng.
Ánh mắt nàng lướt qua phía xa, nơi những người đội nón rơm đang hối hả chạy trong rừng, vẻ mặt lo lắng, như thể đang tìm đường ra.
Người mặc áo lam khẽ cười, xoay người rời khỏi.
Không giống những kẻ đang loay hoay luẩn quẩn trong mê trận của khu rừng, nàng dễ dàng vượt qua nó, rồi men theo một con đường đất nhỏ, tiến đến một ngôi làng.
Ngôi làng này nằm ở một nơi hẻo lánh, xung quanh toàn đất hoang. Kiến trúc trong làng chen chúc, san sát nhau. Khắp nơi treo đèn lồng đỏ, trên mặt đất rải đầy giấy pháo đỏ, bầu không khí rộn ràng vui vẻ, nhưng dưới bầu trời tối đen, lại thoáng vẻ âm trầm và đáng sợ.
Điều kỳ lạ hơn nữa là khi người mặc áo lam bước vào cổng làng, nàng chẳng thấy lấy một bóng người.
Không có người, nhưng lại có âm thanh náo nhiệt.
Nàng lần theo âm thanh mà tìm, phát hiện những con đường đều trống không, vì tất cả dân làng đã tụ tập ở khu vực gần một ngôi nhà.
Ngôi nhà ấy là một cụm kiến trúc mái ngói xanh, treo đầy vải đỏ, hiển nhiên đây chính là nơi diễn ra hỷ sự.
Họ mở tiệc chiêu đãi toàn bộ dân làng, bàn tiệc kéo dài từ trong nhà ra tận ngoài sân.
"Không ngờ trong thời tiết thế này lại có người ra đường." Một người đàn ông nhìn thấy người mặc áo lam, vui vẻ tiến tới chào hỏi. Khi đến gần, mới nhận ra người đối diện dù mặc nam trang, nhưng từ khuôn mặt đến dáng người lại rõ ràng là nữ nhân. Sự không hài hòa này khiến nụ cười của hắn thoáng chững lại.
Ổ Thanh Ảnh làm như không thấy nét bối rối trên mặt người kia, tự nhiên thu ô lại, khẽ than phiền: "Ta đã đi suốt bảy ngày đường, thật vất vả mới thấy một ngôi làng, vậy mà chẳng có nơi nào bán đồ ăn."
"Thật xin lỗi, hôm nay lão gia nhà ta làm hỷ sự, nên chúng ta mời cả làng đến ăn tiệc, mọi người đều nghỉ việc cả. Nếu khách nhân không chê, có thể ngồi xuống cùng chung vui." Người kia nhiệt tình mời.
Ổ Thanh Ảnh khẽ mỉm cười, sau đó tự nhiên ngồi xuống mà không chút khách sáo.
Yến tiệc sắp bắt đầu, người hầu này phụ trách dọn đồ ăn, nên đứng cạnh Ổ Thanh Ảnh, chờ đến lượt mình làm việc.
"Hôm nay rốt cuộc là có hỷ sự gì?" Ổ Thanh Ảnh vừa cầm lấy hạt dưa trên bàn vừa nhấm nháp, vừa tò mò hỏi.
Nàng vừa dứt lời, những người ngồi chung bàn liền mỉm cười trả lời: "Hôm nay là tiệc rượu đầy tháng của con trai Tư lão gia."
"À..." Ổ Thanh Ảnh vừa cắn hạt dưa vừa gật gù, liếc mắt nhìn những người cùng bàn, "Chỉ là tiệc đầy tháng mà cũng mời cả làng ăn cơm, thật hào phóng."
"Tư lão gia vốn là người rất tốt." Mọi người trên bàn bắt đầu không tiếc lời khen ngợi vị Tư lão gia này. "Ông ấy kiếm được tiền đều mang về giúp đỡ dân làng, trường tư trong thôn cũng là nhờ ông ấy tài trợ, hơn nữa cứ nửa năm lại phát gạo cho người nghèo."
"Thê tử của ông ấy cũng rất xinh đẹp."
"Nghe nói là người đẹp nhất trong thành."
"Có phải người ở kỹ viện được cưới về không?"
"Hình như là vậy."
Ổ Thanh Ảnh thản nhiên hỏi: "Những người như Tư lão gia, thường sẽ thích tìm người môn đăng hộ đối đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!