Khi hai người bắt taxi về nhà, đã là hơn ba giờ chiều.
Lôi Tuấn Vũ uống rất nhiều rượu, nhưng không hề say chút nào.
Cô biết tửu lượng của hắn.
Hiếm khi hai người cùng ngồi trên ghế sau của xe, Lãnh Tử Tình hướng mặt ra ngoài cửa sổ, còn Lôi Tuấn Vũ thì ngồi sát cạnh cô, tay nắm chặt tay cô.
Hắn càng như vậy, Lãnh Tử Tình càng cảm thấy không thoải mái.
Đàn ông lấy lòng bạn như vậy, phải chăng là làm chuyện gì có lỗi với lương tâm?!
"Sao vậy? Không vui sao?" Lôi Tuấn Vũ cười dịu dàng.
Hắn biết lúc này dù Lãnh Tử Tình có đánh hắn mắng hắn, hắn cũng sẽ không phản kháng.
"Anh có thể bỏ tay ra được rồi.
Bây giờ chẳng còn ai ở đây nữa, anh không cần phải ra vẻ như vậy." Lãnh Tử Tình một chút cũng không bỏ qua.
"Ha ha, vẫn còn giận? Em thà tin tưởng một người lạ, cũng không chịu tin tưởng ông xã thân yêu của em?" Nói xong, còn đưa bàn tay tinh tế của cô lên khóe môi mà hôn.
"Hừ!" Lãnh Tử Tình vội rút tay ra, hắn làm gì vậy.
Lái xe taxi đang lén nhìn vào gương chiếu hậu.
Hắn phát bệnh thần kinh gì vậy? Không khỏi lườm hắn trắng mắt, nhưng chỉ đổi lại tiếng cười khẽ của hắn.
Tiếng chuông di động lúc này đột nhiên dồn dập vang lên, Lãnh Tử Tình nhạy cảm liếc về phía túi của Lôi Tuấn Vũ.
Chẳng lẽ lại là cô gái đó? Vẻ mặt vốn đã dịu lại liền đột nhiên cứng ngắc.
Lôi Tuấn Vũ nhìn ra ánh mắt của cô, thế là liền không nghe máy.
Hắn chỉ nhìn vào mắt cô, cười đến thần bí.
"Không nghe điện thoại sao?" Lãnh Tử Tình lộ rõ ý ghen.
"Em không muốn anh nghe, anh sẽ không nghe." Lôi Tuấn Vũ rút di động ra, nhìn cũng không nhìn, liền tắt máy.
"Anh… là người tình gọi đến, sợ em nghe thấy?" Lãnh Tử Tình chế giễu.
Hắn cho rằng làm vậy là thể hiện sự chung tình của hắn? Nếu hắn ở trước mặt cô, nói chuyện với người con gái khác, cô còn cảm thấy hắn thẳng thắn.
Lôi Tuấn Vũ ngạc nhiên, lắc lắc đầu, than thở: "Bà xã, em nói anh nghe điện thoại thì em nghi ngờ, không nghe em vẫn nghi ngờ.
Rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào?" Bất đắc dĩ, lại bật di động lên, tiếng điện thoại khởi động như đang cười giễu hành động vừa nãy của hắn ấu trĩ đến mức nào.
Quả nhiên, vừa mở máy, chuông điện thoại lại dồn dập vang lên.
Lôi Tuấn Vũ nhìn nhìn số máy, rất xa lạ, thế là, hắn liền nghe máy trước mặt Lãnh Tử Tình.
Chỉ vài giây, mặt hắn liền biến sắc, lạnh giọng nói: "Anh nói lại lần nữa!"
Sau đó cúp điện thoại, vội vàng nói với lái xe: "Nhanh lên, đến Trung tâm thương mại Cameroon, dùng tốc độ nhanh nhất!"
Lãnh Tử Tình thấy thái độ hắn nghiêm túc, cũng trở nên lo lắng theo.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Có cần em xuống xe trước không?" Lãnh Tử Tình biết, giờ không phải lúc giận dỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!