Dịch: Benbobinhyen
Lôi Tuấn Vũ còn chưa kịp ra khỏi bệnh viện, đã bị y tá nọ vội vàng gọi trở lại!
Lôi Tuấn Vũ nhanh như gió lao vào thang máy, chạy về phòng bệnh của Tiểu Tuyết!
Chết tiệt, cô gái này lại còn cắt cổ tay tự sát!
Không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch kia, chỗ cổ tay bị quấn từng lớp, trên ga giường vẫn còn vết máu chưa kịp thu dọn, nhìn thấy ghê người.
Chất lỏng trong bình truyền dịch không ngừng nhỏ giọt cho thấy thân thể cô ta suy nhược đến mức nào.
Lôi Tuấn Vũ dường như là phẫn nộ trừng mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy kia.
Cô ta đang làm cái gì?! Chết tiệt, rốt cuộc cô ta có biết cô ta đang làm cái gì hay không?! Mắt hắn không khỏi nhíu chặt lại.
Bác sỹ và các y tá vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy sắc mặt của Lôi Tuấn Vũ, thở cũng không dám thở mạnh, lặng lẽ lui ra ngoài.
Còn Lôi Tuấn Vũ?! Ánh mắt phẫn nộ của hắn dường như đang muốn thiêu cháy Tiểu Tuyết!
Bầu không khí này không biết đã kéo dài bao lâu, mí mắt Tiểu Tuyết giật giật, tỉnh táo lại.
Trong mơ màng, cô ta nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước giường mình, trong lòng trở nên lo lắng.
Hắn vẫn quay lại rồi!
Lôi Tuấn Vũ dường như là cùng lúc đó, lạnh lùng nói: "Cô có biết chính mình đang làm gì không?"
Ánh mắt Tiểu Tuyết dần dần rõ ràng, cô ta nhìn thẳng vào hắn, chờ đợi sự thương hại của hắn, chờ đợi sự quan tâm của hắn, chờ đợi sự an ủi của hắn… Cô ta biết, cô ta đối với hắn mà nói, nhất định là có ý nghĩa không bình thường.
Từ lần đầu tiên cô ta nhìn thấy hắn, ánh mắt hắn nhìn cô ta, đã khiến cô ta run rẩy.
Cô ta khẳng định, cảm tình của hắn đối với cô ta không hề bình thường.
Mà hắn cũng nên chịu trách nhiệm với mình, không phải sao?
"Anh…" Tiểu Tuyết yếu ớt mở miệng, lại bị tiếng quát giận dữ của Lôi Tuấn Vũ chặn lại!
"Rốt cuộc cô có biết chính mình đang làm gì hay không?" Lôi Tuấn Vũ quát lên.
Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bác sỹ và y tá vội vàng chạy đến.
Bọn họ chỉ sợ bệnh nhân lại xảy ra chuyện gì nguy hiểm, dù sao xảy ra sự cố trong bệnh viện của bọn họ, bọn họ có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Viền mắt Tiểu Tuyết lập tức đỏ lên, nước mắt ủy khuất từ khóe mắt chảy xuống.
Bác sỹ có chút lo lắng ghé sát vào Lôi Tuấn Vũ: "Lôi tổng, tình trạng bệnh nhân không tốt lắm, thân thể quá suy nhược, ngài…"
Ánh mắt cảnh cáo hướng về phía bác sỹ, người kia lập tức im bặt, nối gót nhau ra khỏi phòng bệnh.
Bất đắc dĩ thở dài.
Trời sập xuống, có người cao lớn gánh vác.
Chẳng phải sao? Chuyện của Lôi tổng người ta không phải sao.
Y tá tò mò, nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết, không khó đoán ra thân phận "tiểu tam" của Tiểu Tuyết.
Bây giờ loại chuyện như thế này nhiều lắm! Quá bình thường! Người đàn ông vừa nhiều tiền vừa tuấn tú như Lôi tổng đây, có vài tiểu tam tiểu tứ, cũng không thể bình thường hơn được nữa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!