Chương 364: Phiên Ngoại Bị Bán Đứng

Dịch: Benbobinhyen

Tiểu Tuyết cầm tờ chi phiếu xa xỉ kia, ánh mắt phức tạp nhìn Lôi Tuấn Vũ, sau một lúc lâu, mới gằn từng tiếng nói: "Anh kêu tôi tới, chính là để lên giường với tên súc sinh kia sao?"

Lôi Tuấn Vũ nhíu mày: "Biết rõ rồi còn hỏi? Sao vậy? Chê tiền ít? Yên tâm, biết cô cũng phải trả giá, Thượng tổng không hề bạc đãi cô!"

Lôi Tuấn Vũ liếc nhìn thân thể cô ta, bị dày vò cũng đủ thảm rồi!

"Anh thật khốn kiếp! Các anh là đồ cầm thú! Tôi phải kiện các anh! Các anh đều là tội phạm cưỡng bức! Các anh không phải là người!" Tiểu Tuyết đột nhiên điên cuồng gào thét.

Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhíu chặt mày, tội phạm cưỡng bức? Cô ta đang nổi điên cái gì vậy? Được hời còn khoe mẽ? Cảm tình tốt đối với cô ta lúc đầu, bây giờ lập tức tiêu tan hết!

"Cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Là tôi ép cô đến hả? Chẳng lẽ không phải là cô tự dâng mình đến cửa sao? Cầm lấy tiền, mau đi đi! Đừng có làm mất mặt Bân Khách!" Lôi Tuấn Vũ không chút khách khí nói.

"Anh nói cái gì? Tôi hoàn toàn không biết Bân Khách nào cả! Tôi chỉ thay bạn học đến hầu rượu! Các anh là lũ cầm thú! Cầm thú!" Cổ họng Tiểu Tuyết như bị vỡ nát, tiếng nói khàn như cái loa rè.

Cô ta điên cuồng nhảy xuống, nhằm vào Lôi Tuấn Vũ tay đấm chân đá.

Lôi Tuấn Vũ dường như không cần tốn nhiều sức lực liền đẩy cô ta sang một bên.

Vứt tờ chi phiếu xuống, chán ghét sải bước đi ra ngoài.

Tâm tình của hắn không khỏi có chút bực bội.

Người Bân Khách kiếm sao lại còn có loại càn quấy bừa bãi như vậy?! Đáng tiếc cho vẻ thanh thuần đầy mắt đó.

"Các người là lũ cầm thú!" Giọng Tiểu Tuyết khàn khàn dùng hết sức lực ném cái gối qua, vào đúng lưng của Lôi Tuấn Vũ.

Điên cuồng cầm lấy di động, Tiểu Tuyết khóc lóc gào lên: "Tôi phải báo cảnh sát! Các người là lũ cầm thú! Tôi phải báo cảnh sát!"

Tóc gáy Lôi Tuấn Vũ lập tức dựng đứng, một nỗi tức giận từ lòng bàn chân dâng lên, hắn ba bước chập hai bước tới, đoạt lấy di động trong tay Tiểu Tuyết, "bốp" một tiếng ném xuống đất!

"Cô hình như còn chưa hiểu rõ tình hình!" Giọng nói lạnh lùng từ miệng Lôi Tuấn Vũ truyền ra.

Lọt vào tai Tiểu Tuyết, lại giống như ma quỷ.

Cô ta nhào tới muốn nhặt lại di động, nhưng lại bị Lôi Tuấn Vũ dẫm chặt dưới chân.

Không chút khách khí lạnh lùng quát: "Cô bình tĩnh một chút!" Nói xong, Lôi Tuấn Vũ liền đẩy Tiểu Tuyết ngã xuống giường.

Thân mình mềm nhũn của Tiểu Tuyết giống như một con búp bê rách ngã xuống giường, giữa hai chân trắng nõn rõ ràng vẫn còn máu chảy xuôi, Tiểu Tuyết hoảng hốt trừng mắt nhìn màu đỏ ghê người kia.

ikienthuc. org

Lôi Tuấn Vũ cũng lập tức chú ý tới.

Hắn không khỏi nhíu nhíu đầu mày: "Rốt cuộc là cô làm sao? Chẳng lẽ Bân Khách không nói rõ ràng với cô sao?"

Ngữ khí không còn ác liệt như lúc trước, mà là có ý hỏi han.

"Cuộc đời tôi đã bị hủy rồi! Anh… anh nói Bân Khách nào tôi không biết! Tôi chỉ biết, bạn học của tôi bảo tôi đến hầu rượu, nói là hầu rượu hầu chuyện, là có thể kiếm được mười vạn… Tôi gọi điện thoại cho Linh Nhi… Di động của tôi…" Tiểu Tuyết bất chấp thân thể đau đớn, tìm di động khắp nơi, tìm được rồi lại phát hiện hoàn toàn không dùng được nữa.

"Sao thế này? Hỏng rồi…" Giống như một người bị bệnh tâm thần, Tiểu Tuyết đáng thương đập đập di động.

Lôi Tuấn Vũ cũng không biết dây thần kinh nào của mình bị chập rồi, hắn đưa di động của mình cho Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết sửng sốt một chút, vội vàng giằng lấy, tay run rẩy bấm một dãy số, lại hình như bởi vì kích động nên bấm sai số.

Cứ như vậy, bấm đi bấm lại mấy lần, cuối cùng cũng bấm đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!